"Dậy nào! Tên dâm tặc này, dậy nhanh còn tìm đường ra nữa!"
Dương uể oải mở mắt và nhìn thấy Như Nguyệt xinh đẹp rạng rỡ đang ngồi bên cạnh để gọi hắn thức giấc.
Dương ngồi dậy nhìn quanh, những người cùng hắn vào Địa Tâm Cảnh đều còn đầy đủ, lành lặn và đang dò tìm khắp phế tích Thiên Đường.
Dương thấy Thích Đông đang tỏ ra trang nghiêm chắp tay đi qua đi lại trước mặt Hồng Trần để gây chú ý với nàng, Dương cũng thấy Thục Trinh đang dò xét một cột đá gãy đổ.
Thấy Dương thức dậy, Thục Trinh vẫy tay gọi Dương và nói: "Hữu Thực, ta phát hiện một linh trận kiểu cổ còn sót lại này!"
Dương thở phào nhẹ nhõm, hóa ra những gì hắn từng thấy trước đó chỉ là một cú lừa, có lẽ khi đến đây thì hắn đã quá mỏi mệt nên ngất đi và sinh ra ác mộng.
Dương muốn gượng dậy để tham gia tìm kiếm lối ra, nhưng hắn không thể cử động.
"Sao thế?" Thấy Dương nằm như tượng đá, Như Nguyệt tỏ ra lo lắng hỏi.
Dương không thể đáp, các giác quan của hắn chợt suy giảm nghiêm trọng, mắt hắn mờ đi, hơi thở yếu dần, một cảm giác nhói đau khủng khiếp lan tỏa từ bụng hắn.
Dương nhìn xuống bụng mình và nhận ra có một cánh tay đen khô quắt quéo đang thọc sâu vào bụng hắn, máu tuôn ướt đẫm.
Dương nghe có tiếng Thiên Kim gọi to tên hắn, Dương thấy hình ảnh của Như Nguyệt, Thiên Kim, Thích Đông, Hồng Trần và nhiều người khác đang tan biến.
Xung quanh Dương là một bầu trời khói bụi hoang tàn, trước
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/12-nu-than/525715/chuong-426.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.