Gian phòng cách ly trở nên im lặng một cách ngột ngạt sau khi Long Ngạo nói ra tình trạng của Long Thành. Ngay cả Long Chúc Lôi cũng trở nên trầm mặc nghiêm túc khác hẳn ngày thường.
Long Chúc Lôi và Long Chúc Phong tất nhiên muốn trở về, nhưng ngay cả tộc trưởng lẫn các trưởng lão cũng bất lực, họ biết họ trở về cũng vô dụng.
Với Phan Phúc Pháp, hắn muốn cùng Dương lập ra Hắc Đạo để báo thù, nhưng mối thù hắn mang cũng tương tự mối thù Dương mang, hắn muốn khiến Long tộc khiếp sợ và hối hận, chứ không muốn hủy diệt chủng tộc của chính mình.
Với Dương, lúc này trong đầu hắn không có thù hay không thù, không có thừa cơ đạp đổ, cũng không muốn làm anh hùng ra tay giải cứu, hắn chỉ thấy lo lắng, lo cho những người hắn từng tiếp xúc ở Long Thành, những người ở Lâm gia trang, những người ở hội giả kim.
Dương nhìn sang Phúc Pháp và thấy Phúc Pháp cũng đang nhìn mình, ánh mắt cả hai như đang hỏi nhau nên làm gì tiếp theo?
Lúc này, Dương lại chợt nghĩ, nếu hắn dẫn những người ở Hắc Đạo tiến đến Long Thành, dù để cứu giúp hay đạp đổ thì đều khác nào dẫn họ vào chỗ chết, chết vì một cuộc chiến không liên quan gì đến bản thân họ?
Cuối cùng, có lẽ, Dương sẽ tìm cách lần nữa xuống Long Thành, một mình.
Vừa suy nghĩ, Dương vừa vô thức rời phòng đi lúc nào không hay.
Dương rời khỏi khu y tế, hắn tiến đến một mảnh vỡ khác rộng lớn hơn và xa xôi hơn, trên mảnh vỡ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/12-nu-than/525634/chuong-345.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.