Mềm mại, ấm áp.
Dương có cảm giác như đang dần thức dậy sau một giấc ngủ dài.
Mắt chưa thể mở ra, nhưng cảm giác trên làn da rất thật, không còn cảm giác mỏi mệt, đau đớn khi phải lê mình trên mặt đất lạnh lẽo.
Chẳng lẽ, cảm giác bị bỏ lại trong Địa Tâm Cảnh ấy chỉ là mơ?
Không, đó là thật, Địa Tâm Cảnh đã thực sự đóng lại, và Dương đã thực sự le lếch một quãng đường dài trước khi bất tỉnh.
Một bàn tay mềm mát rượi khẽ nhẹ nhàng vuốt lên mặt Dương. Mũi hắn bắt đầu ngửi được một làn hương da thơm nhàn nhạt.
Cảm giác ấy tuy lạ nhưng quen.
Dương chưa mở mắt ra được, nhưng trong đầu hắn hiện ra một khung cảnh rất thật của quá khứ. Trong một căn nhà đơn sơ, hắn cũng nằm hôn mê trên giường, cũng có một người len lén đưa tay âu yếm gương mặt hắn.
Dương nhớ quá khứ ấy, đó là sau khi hắn rời khỏi Vô Lực bang, hôn mê một quãng thời gian, đến khi hắn mở mắt ra, ngồi bên giường là một người xinh đẹp tuyệt trần, ánh mắt nàng dù cố tình che giấu nhưng vẫn để Dương nhìn ra một nét dịu dàng ngào ngọt.
Nàng là Kiều Vô Song.
Nhưng đó là quá khứ.
Còn hiện tại, Dương cũng dần mở mắt ra.
Cũng có một cô gái ngồi bên giường, nhưng không phải gương mặt của Kiều Vô Song, mà là Triệu Nhị, là Lý Lung Linh, chính xác hơn là Lam Ngân.
Nhưng dù là một gương mặt khác, nhưng ánh mắt dịu dàng kia thì Dương không thể nào nhìn lầm được. Nàng trong thân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/12-nu-than/525618/chuong-329.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.