Dưới ánh sáng màu đỏ tía huyền ảo, Thục Trinh đứng nhìn bóng lưng lạnh lùng của Dương, trong đời Thục Trinh, Dương là người khác giới đầu tiên nhìn thấy nhan sắc khuynh thành của nàng mà không hề rung động.
Thực tế thì Dương đang nuốt nước dãi ừng ực.
"Không biết công tử có thể cho Thục Trinh biết cao danh quý tánh hay không?" Thục Trinh lễ phép nói.
Nghe giọng nói trong trẻo và ngọt lịm của Thục Trinh, Dương cố ngăn cơn rùng mình, trong đầu hắn thầm nghĩ: "Thục Trinh, nghe tên mà chỉ muốn thụt cho mất trinh, khà khà..."
Nghĩ xong, Dương cố giữ giọng lạnh lùng đáp: "Lý Hữu Thực."
"Lý Hữu Thực, Âm Vương Hữu Thực?" Vừa nghe Dương xưng tên, Ẩn Vô Tường liền bộc phát linh lực, hắn rút ra một thanh kiếm làm từ gỗ tre lao như tên bắn về phía Dương.
Lúc này Dương không khỏi giật mình, thậm chí hắn không kịp phản ứng thì mũi kiếm đã chém đến tận cổ.
Khi lưỡi kiếm cách cổ Dương trong gang tấc, đột nhiên lưỡi kiếm như chém vào một tấm chắn vô hình rồi bật ngược ra.
Dương nhìn sang Thục Trinh, hắn kinh ngạc nhận ra rằng nàng đã tạo ra một kết giới phòng ngự cực mạnh trong thời gian cực ngắn để bảo vệ hắn, một tốc độ tạo kết giới siêu phàm mà gần như chỉ những cao thủ kết giới đỉnh cao mới đạt đến. Cộng với khả năng cảm nhận trận, Dương dám chắc chắn Thục Trinh là một tuyệt thế thiên tài về trận.
Một kiếm bị Thục Trinh ngăn cản, Ẩn Vô Tường tức giận: "Thục Trinh đừng ngăn ta, để ta giết tên ma
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/12-nu-than/525580/chuong-289.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.