Giữa sắc trời huyền ảo, không gian tĩnh lặng tưởng chừng như tuyệt đối, không một tiếng động, không một cơn gió.
Dương đứng lặng, tay hắn nắm lấy những mảnh vỡ đang dần tan biến thành hư vô.
"Tương lai là của ta?" Dương tự hỏi, mắt hắn vẫn nhìn vào vị trí mà nữ thần thời gian vừa biến mất.
Dương nhớ lại lần đầu gặp mặt nàng trong học viện Nữ Thần, rồi sau lần gặp đó, Bảo Ngọc mang d*m thủy nữ thần về giúp hắn chữa căn bệnh liệt dương.
"Bảo Ngọc..." Dương thì thào, hắn luôn tin rằng trong linh hồn hắn có một tồn tại đặc biệt, tồn tại này liên quan mật thiết đến các nữ thần và càng mật thiết với Bảo Ngọc.
Dương còn nhớ quả trứng có Bảo Ngọc được tạo ra khi Dương kích hoạt mảnh Ngịch Thiên kiếm đầu tiên, lúc ấy Dương có cảm giác như một phần trong linh hồn hắn tách ra chui vào quả trứng.
Lúc Dương đang suy nghĩ, Bảo Ngọc từ trong nhẫn không gian hiện ra, nàng không bay như bình thường mà ngồi trên bàn tay Dương, thân hình đã đẹp nay lại càng mỹ miều, gương mặt cũng càng thêm xinh đẹp, nàng nhìn Dương, nhưng không bằng ánh mắt hồn nhiên thân thiết ngày thường, và Dương hiểu, "Bảo Ngọc" trước mắt không phải Bảo Ngọc ngày thường.
Nhìn nàng vài giây, sau đó Dương cất tiếng hỏi: "Ta nên gọi ngươi là gì?"
"Minh Châu" Bảo Ngọc đáp.
Dương hỏi tiếp: "Ngươi và Bảo Ngọc là hai người khác nhau?"
Minh Châu gật đầu: "Ta và Bảo Ngọc là một người, nhưng cũng không phải một người."
Dương nhíu mày khó hiểu.
Minh Châu nói tiếp:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/12-nu-than/525572/chuong-282.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.