Thấy quả vú sữa kì lạ bị Dương dọa khóc thét, Bích Diệp tức giận quát: "Không được bắt nạt bé!"
Tiếng quát vừa dứt thì Bích Diệp đã lướt đến giải cứu quả vú sữa khỏi tay Dương.
Nhưng khi thoát khỏi tay Dương, quả vú sữa lại càng gào khóc dữ dội hơn, hóa ra mùi thơm của quả vú sữa đã khiến Bích Diệp phát thèm đến mức không giấu nổi nét mặt háu ăn, một dòng nước dãi chảy xuống từ khóe môi hồng xinh đẹp.
Lúc này, Ngọc Yến tiến đến gọi: "Bé con, qua đây..."
Quả vú sữa càng giãy giụa khủng khiếp hơn, nhìn Ngọc Yến lúc này chẳng khác nào hổ dữ nhe nanh chuẩn bị vồ mồi.
Vì biết quả vú sữa đã có sinh mạng nên Bích Diệp nhanh chóng trấn định cơn thèm ăn, đưa lưỡi liếm sạch nước dãi trên mép và đổi khuôn mặt đói khát thành gương mặt hiền từ, nàng ôm quả vú sữa vào ngực và dỗ dành: "Ngoan nào, đừng sợ, không ai dám ăn bé đâu!"
Quả vú sữa được ôm sát vào hai bầu ngực còn no tròn hơn chính bản thân nó, liền nín hẳn, hai cái tay nhỏ xíu lộ ra, một tay thì lần lượt chỉ vào Dương và Ngọc Yến, miệng bi bô mắng, tay còn lại thò vào sờ bầu ngực mũm mĩm của Bích Diệp, vẻ mặt từ ủy khuất chuyển sang phê pha.
Thấy quả vú sữa sờ soạng bầu ngực mơ ước của mình, Dương tức giận mắng: "Má! Trái vú sữa dâm tặc!"
Như hiểu được tiếng Dương nói, quả vú sữa long lanh đôi mắt đáng thương nhìn Bích Diệp, tay nó thì chỉ về phía Dương.
Thấy thế, Ngọc Yến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/12-nu-than/525551/chuong-261.html