Trong ngôi đình bỏ hoang dưới gốc bồ đề, Lãnh Sương tiến về phía bức tượng phật, trong lòng nàng không hiểu sao lại có cảm giác thân quen lạ kì.
Nhẹ nhàng, ngón tay Lãnh Sương khẽ chạm vào bức tượng phủ đầy bụi. Khoảnh khắc ngón tay Lãnh Sương chạm vào bức tượng, một âm thanh êm tai phát ra và đồng thời, chỗ ngón tay Lãnh Sương chạm vào trên bức tượng lóe sáng, như có một gợn sóng vô hình lan ra đánh bay bụi bẩn trên bức tượng, khiến bức tượng dần hóa thành một bức tượng bằng vàng sáng rực, cả ngôi đình hoang tàn cũng dần thay đổi thành một nơi trang nghiêm không nhiễm chút bụi trần.
Thực ra cái chạm tay của Lãnh Sương không khiến bức tượng và ngôi đình khôi phục hiện trạng mà chỉ là tái tạo lại hình ảnh nguyên vẹn trong quá khứ, khi mà thiền sư Vạn Hạnh còn sống.
Lúc này, Lãnh Sương thấy đối diện bực tượng xuất hiện hình ảnh mơ hồ của hai người, một vị sư già có đôi mắt sáng tinh anh đang ngồi xếp bằng cùng một vị ni trẻ đang quỳ trước vị sư già.
Vị sư già chính là thiền sư Vạn Hạnh, còn vị ni trẻ là người được thiền sư Vạn Hạnh chọn làm người kế thừa Cửu Phẩm Liên Hoa...
Nhìn vị ni trẻ trước mặt, thiền sư Vạn Hạnh nói: "Diệu Vân, đến một lúc nào đó, thầy sẽ không còn khả năng trấn áp Tà Linh được nữa."
"Trách nhiệm ấy sẽ cần người thay ta gánh vác."
Tiếng nói của thiền sư Vạn Hạnh phát ra như chập chờn khi rõ khi không, nhưng Lãnh Sương lại có cảm giác
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/12-nu-than/525517/chuong-227.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.