Thấy Mạc Kính Vũ bị Dương hành bầm dập mà vẫn đứng cười, trong những tù binh liều mạng ở lại xem chiến đấu có người tò mò: "Sao lão lại cười? Bị đánh quá hòa rồ à?"
Người khác đáp: "Đừng có ngu, lão là Chúa Tể đó, bị đánh vài cái đã thấm vào đâu?"
Mạc Kính Vũ đương nhiên là Chúa Tể, dù nhiều năm không chiến đấu, nhưng đầu óc chắc chắn không đơn giản, điều này Dương biết, Hoài Bão, Long Ngạo, Sùng Hạo cũng đều biết.
Với trí tuệ và kinh nghiệm dồi dào, Mạc Kính Vũ tất nhiên hiểu rõ sức mạnh mà bốn người bọn Dương đang sở hữu đều sẽ có hạn chế nhất định, và thay vì đâm đầu chiến đấu, Mạc Kính Vũ có thể tránh đi rồi chờ sức mạnh hết tác dụng, cả 4 tên nhóc sẽ chẳng khác gì cóc nhái cho lão dễ dàng làm thịt.
Cách đánh bại Mạc Kính Vũ nhanh nhất là hợp lực, nhưng nếu hợp lực thì chắc chắc Mạc Kính Vũ sẽ lập tức bỏ chạy, vậy nên Sùng Hạo đã nghĩ ra một cách, chính là khiêu chiến Dương, ngoài mặt thì tạo cơ hội cho Mạc Kính Vũ tọa sơn quan hổ đấu, nhưng thực chất là tụ hợp lại mà không khiến Mạc Kinh Vũ lo ngại. Và Dương cùng Hoài Bão đã hợp tác ăn ý với Sùng Hạo để tạo nên thế bất hòa giả tạo, Long Ngạo tuy không hiểu rõ nhưng cũng vô tình hợp tác thành công.
Nhưng Mạc Kính Vũ cũng không dễ dàng bị gạt, khi thấy cả bốn người bọn Dương đang có xu thế xông vào đánh nhau, lão liền giật mình nghĩ đến khả năng cả
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/12-nu-than/525457/chuong-167.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.