"Tay của ngươi... Tay của ngươi..." Thiên Ý nằm trên cát, bất chấp cơn đau nhức thấu xương trong cơ thể mà gượng dậy để bước về phía Hữu Thực. Thiên Ý không biết nguyên do, chỉ biết tim nàng đang nhói lên từng cơn khi thấy máu đổ trên cánh tay đứt của Hữu Thực, có lẽ nếu cánh tay đứt là tay nàng thì cũng không khiến nàng đau nhiều như hiện tại... Tay chân run rẫy vì hậu quả của đóng băng, Thiên Ý vẫn gượng bước đến, chạm tay nàng vào cánh tay đã đứt mất một nữa của Hữu Thực, cố gắng dùng linh lực của bản thân để chữa trị phần nào thương tổn của hắn, nhưng không thể. "Sẽ không đau nữa đâu... Sẽ không đau nữa đâu..." Thiên Ý vẫn cố gắng đưa linh lực của nàng vào để chữa trị cánh tay Hữu Thực một cách vô vọng, nàng khóc nức nỡ, môi run run liên tục lặp lại những câu dỗ dành, tựa như lời dỗ dành của một người... "Mẹ?" Trong khoảnh khắc, Dương có cảm giác Thiên Ý rất giống một người mẹ đang dỗ dành đứa con nhỏ bị trầy da vì vấp ngã, giống như mẹ Diễm dỗ dành những lần hắn đánh nhau với bọn Khôi Lang rồi mang thương tích về nhà... Mất một cánh tay là vết thương khá nghiêm trọng, nhưng trong thế giới lấy chiến đấu làm lẽ sống thì thương tật dạng này là rất bình thường, sao có thể khiến một người vốn xa lạ như Thiên Ý đau đến mất đi lý trí? Dương đoán, hoặc vì Thiên Ý quá nhân từ, quá tốt bụng, hoặc vì nàng quá yêu thương hắn, và dù là lý do nào đi nữa, hành động của nàng vẫn khiến hắn vô cùng cảm động. Thiên Ý không nghe tiếng Hữu Thực gọi mẹ, Dương cũng không nghĩ Thiên Ý thực sự là mẹ mình, hắn cảm động nắm tay nàng và ngăn nàng đưa linh lực vào tay hắn một cách vô ích: "Đừng lo... Chỉ là mất nữa cánh tay, ta biết một người có thể chữa khỏi..." Thiên Ý vẫn nức nỡ khóc: "Nhưng mà đau lắm... Ta... ta không muốn ngươi đau..." Nếu người trước mặt là Hoài Bão, Dương sẽ cật lực khóc la và năn nỉ để xin xỏ vài viên bảo đan trị thương, nhưng trước mặt là mỹ nhân Thiên Ý, nên dù đau nhưng Dương vẫn nén để giữ hình tượng, hắn mỉm cười và nói: "Vậy nàng có thể băng bó giúp ta được không?" "Được... được... ta xin lỗi... ta xin lỗi..." Thiên Ý vội vàng lấy ra một viên tiên đan cầm máu trị thương đưa cho Hữu Thực rồi lấy bông băng, rửa vết thương rồi băng bó cho Hữu Thực. Dù ngồi trên cát dưới trời vàng nóng bức, nhưng nhìn Thiên Ý đang dịu dàng băng bó vết thương cho mình, trong lòng Dương lại cảm thấy như đang tận hưởng một trong những giây phút bình yên nhất của cuộc đời mình. Làn gió hiếm hoi thổi qua, mái tóc Thiên Ý khẽ lay đưa hương vào mũi Dương, khiến hắn không ngăn được cảm xúc, đưa cánh tay còn lành lặn lên vuốt mái tóc nàng... Lần này Thiên Ý không phản ứng gay gắt như trước, nàng ngẫng mặt lên nhìn hắn, nước vẫn còn đọng trên đôi mắt đẹp. "Sao ngươi lại cười?" Thiên Ý khó hiểu. Dương đáp: "Ta cười vì nàng khóc..." Thiên Ý vẫn nhìn Hữu Thực khó hiểu. Dương tiếp tục nói: "Nàng khóc vì ta, nên ta cười vì nàng... Cười để nàng biết ta không hề đau, ngược lại ta đang rất vui vẻ, rất hạnh phúc..." "Phải chi... ta có thật nhiều tay, thỉnh thoảng sẽ chặt một tay để được sự quan tâm của nàng..." Ngôn từ sến súa nhưng lại khiến Thiên Ý mỉm cười. Cười trong nước mắt, nàng lại càng xinh đẹp hơn, vậy nên, Dương ôm nàng vào lòng. Thiên Ý không muốn phản kháng, bởi tựa vào hắn khiến nàng cảm thấy rất thoải mái, nhưng nàng không muốn hắn biết, nên nàng nói: "Thả ta ra..." "Nàng có thể tự thoát ra nếu muốn, ta không hề dùng sức." "Nhưng... cơ thể ta không thể cử động nữa..." Thật ra vẫn còn có thể gượng dậy nếu nàng muốn... Dương không phản hồi, chỉ có hai trái tim đang hòa chung nhịp đập... Tay nàng vô thức ôm lấy hắn... Thời gian dường như là bất tận... Thiên Ý ngủ thiếp đi trong lòng Hữu Thực lúc nào không hay, khi tỉnh giấc thì thấy Hữu Thực cũng đang ngủ, nhưng vẫn chu đáo dùng cánh tay còn lành lặn và áo khoác làm ô che nắng cho nàng. Thiên Ý lo Hữu Thực mỏi tay, nên với tay kéo tay hắn xuống, nhưng cánh tay tên này như tượng, không chịu nhúc nhích. Thiên Ý kéo mạnh hơn, vẫn không được, vậy nên nàng đàng bỏ cuộc vì sợ làm hắn tỉnh giấc. "Kẻ này dù đáng ghét nhưng mà..." Nghĩ thầm, Thiên Ý ngước nhìn gương mặt đang ngủ say của Hữu Thực, đầu nàng vẫn tựa vào hắn. Đang nhìn Hữu Thực chăm chú, chợt thấy đầu hắn khẽ động, Thiên Ý giật mình vội nhắm mắt giả vờ ngủ tiếp, nhưng vài giây sau không thấy động nên nàng khẽ hé mắt ra, thấy hắn vẫn chưa thức nên lại tò mò nhìn ngắm. Thiên Ý không biết rằng, lúc nàng giật mình nhắm mắt lại thì Dương đã mở mắt và thấy hành động của nàng, nên hắn đã cố ý giả vờ ngủ tiếp. Rồi thì Dương thình lình mở mắt và nhìn thẳng vào mắt Thiên Ý. Bị bắt gặp tại trận, gương mặt Thiên Ý ửng hồng, bối rối tìm lý lẽ để biện minh, nhưng không tìm ra. Dương chỉ mỉm cười, nhìn trời nắng gắt và nói: "Nơi này nắng nóng quá, tay ta cũng ổn rồi, chúng ta tìm nơi khác xem thử nhé?" "Được!" Thiên Ý gật đầu, định gượng dậy nhưng không nổi. Dương đỡ Thiên Ý và nói: "Đừng lo, ta có phương tiện di chuyển đây!" Dương không muốn để lộ thân phận, nhưng để đưa Thiên Ý sớm vượt qua sa mạc này thì hắn cần dùng Truy Ảnh với loại bánh xe đặc biệt có thể đi trên địa hình sa mạc. Bằng hành động thường dùng, Dương gọi Truy Ảnh ra, nhưng lúc này mới nhận ra sự thật phũ phàng là cả nhẫn không gian trữ toàn bộ gia tài của hắn cùng với Bảo Ngọc lẫn nhẫn không gian chứa Thiên Ảnh Dị Thú đều đã ở lại bên kia cánh cửa cùng với cánh tay đứt... Dương đứng như tượng. Thiên Ý nhận ra vấn đề của Hữu Thực, đồng nghĩa với việc nhận ra vấn đề của chính nàng. Hữu Thực đã mất phương tiện di chuyển, còn nàng đang mất khả năng di chuyển. Hai người nhìn nhau, và lần đầu tiên hiểu được suy nghĩ trong lòng nhau, Thiên Ý hiểu Hữu Thực đang muốn nói rằng cách duy nhất để cả hai cùng đi là hắn bế nàng, còn Dương cũng hiểu Thiên Ý muốn nói, rằng cách nào cũng được, miễn là không phải bị hắn bế trên tay. Vậy là Dương tự ý quyết định, hắn sẽ bế nàng đi cho đến khi nào nàng có thể tự đi, nhưng lúc này hắn còn quên một vấn đề khác, là hắn chỉ còn một tay. Dương quên cánh tay trái đã đứt mất một nữa, nên cứ thế đưa tay phải bế hai chân Thiên Ý lên khiến nàng theo phản xạ phải đưa tay ôm lấy cổ Dương để không bị ngã. Cái sự quên khôn của Dương và cái sự phản xạ bản năng của Thiên Ý hóa ra lại thành một sự kết hợp ăn ý hoàn hảo, Thiên Ý ngượng đỏ cả mặt nhưng không thể buông tay khỏi cổ Dương, không phải nàng sợ ngã, mà nàng sợ Dương sẽ dùng cánh tay đứt đỡ nàng lại làm cho vết thương đau hơn. Bế Thiên Ý trên tay, Dương chọn một hướng rồi cất bước tìm đường vượt qua sa mạc. "Tay ngươi còn đau không?" Thiên Ý giờ nằm ngoan trên tay Dương, lo lắng hỏi. "Còn, và sẽ còn đau rất lâu dài..." "Tại sao? Thuốc không có tác dụng?" "Không phải! Còn đau là để còn được nàng quan tâm." "Ta không có..." "A! Tay ta đột nhiên đau quá!" "Mau thả ta xuống để ta xem!" "Ta đùa đấy!" "..." Ở một nơi không rõ vị trí, trong một gian nhà được trang trí giống như hoàng cung, Mạc Kính Vũ đang chễm chệ ngồi trên ngai vàng. Trước mặt Mạc Kính Vũ là Đế Băng, nàng đang nằm sấp trên nền nhà, cơ thể từ cổ trở xuống nứt vỡ thê thảm tựa như vừa trải qua một cuộc hành xác. Mạc Kính Vũ lạnh lùng: "Làm nô tài của trẫm thì không kẻ nào được quyền hèn nhát bỏ chạy! Đáng lẽ phải xử trảm, nhưng ngươi vừa đạt được kì ngộ hấp thu dị băng khiến thực lực tăng mạnh, xem như lập công. Lần này trẫm chỉ dùng cực hình, còn tái phạm sẽ xử trảm! Lui!" Đế Băng tái tạo cơ thể một cách vô cùng khó khăn, quỳ lạy Mạc Kính Vũ một cái rồi đứng dậy, nhưng chua lui mà nhìn về phía bên phải Mạc Kính Vũ, nơi đặt cánh tay đã đóng băng của Dương. "Còn không mau lui! Thứ này từ giờ thuộc về trẫm!" Quát lên, Mạc Kính Vũ tung chưởng đánh Đế Băng bay ra ngoài, vỡ vụn. Còn lại một mình, Mạc Kính Vũ cầm lấy cánh tay của Dương, phá vỡ băng đóng trên hai ngón tay mang nhẫn của hắn để lấy hai chiếc nhẫn ra, thử tìm cách lục lọi không gian bên trong nhưng không thành. "Hừ, chủ nhân chưa chết, cưỡng chế cũng không được, nhẫn này chất lượng rất tốt đấy! Nhưng rồi vẫn sẽ là của trẫm..." Đặt cánh tay cùng hai chiếc nhẫn của Dương lên chiếc bàn nhỏ bên cạnh ngai vàng, Mạc Kính Vũ đứng dậy và bay ra khỏi gian phòng. Một thời gian sau, trong gian phòng yên lặng chợt phát ra một tiếng nấc, Bảo Ngọc rời khỏi chiếc nhẫn, mắt nàng đỏ hoe và đang khóc. Bảo Ngọc chạm vào chiếc nhẫn còn lại, Thiên Ảnh Dị Thú cũng xuất hiện. Vuốt ve Thiên Ảnh, Bảo Ngọc mếu máo khóc: "Hu hu... Papa mất tay rồi, chúng ta phải mang tay về cho papa..." Nói xong, Bảo Ngọc cất cánh tay đã trở thành băng của Dương vào nhẫn, sau đó nàng ôm hai chiếc nhẫn và theo Thiên Ảnh Dị Thú chạy ra ngoài. Thiên Ảnh Dị Thú ra ngoài liền chạy rất nhanh, đến ngã 3 cũng không cần suy nghĩ mà lập tức rẽ hướng như rất quen thuộc đường đi, khiến cho Bảo Ngọc ngạc nhiên: "Thiên Ảnh đi đâu vậy?" "Chích chích chịch chịch!" Thiên Ảnh rít lên. Bảo Ngọc tròn mắt: "Có cảm giác như chủ nhân ở đây? Ý ngươi là papa?" Thiên Ảnh lắc đầu, rít thêm một tiếng rồi dẫn Bảo Ngọc chạy đi... Rừng Bạch Mã, Âm Đạo hội. Hội trưởng Âm Đạo hôi Dạ Vũ đứng khoanh tay, mắt nhìn vào một người thanh niên đang quỳ một gối trước mặt nàng và nói: "Nhớ kỹ, khi bóng tối tan đi cũng là khi trái tim kia suy yếu nhất, bằng mọi giá phải hủy diệt nó!" Gã thanh niên tự tin gật đầu: "Rõ!" Gã thanh niên lui ra, chỉ còn lại Dạ Vũ và một cô gái khác, cô gái này nói: "Ngươi thật sự nghĩ hắn làm được?" Dạ Vũ mỉm cười: "Mị Như, Nữ Thần Sinh Mệnh ta còn bắt được, vậy thì lý do gì mà Nữ Thần Ánh Sáng ta lại không giết được?" Mị Như gật đầu ra vẻ khâm phục: "Ngươi quả xứng danh Nữ Thần tà ác!" Hết chương 161
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]