Sau khi từ biệt Như Nguyệt và Mị Như, Dương cùng Triệu Nhị rời khỏi khu vực phong ấn và xuất hiện trở lại trên mặt đất của phủ Tây Hồ.
Sùng Hạo đã rời đi, khu vực này vẫn vắng vẻ một cách khác thường.
Dương nói: "Đúng như cô nói, dù biết chúng ta đã ra được nhưng vẫn không có ai hành động..."
Triệu Nhị đáp: "Hành động cưỡng ép ngươi sẽ đi ngược với thỏa thuận của Hà thành và Sài thành, cho nên thành chủ nhất định phải tìm cách khiến cho ngươi hoàn toàn tự nguyện trở thành người của bà ta..."
Dương nói thêm: "Hoặc là tự nguyện gây sự để bà ta có cớ giết ta chứ gì..."
"Vậy giờ chúng ta đi đường nào?" Dương hỏi.
Triệu Nhị đáp: "Ngươi muốn đi đường nào thì tùy, có thể dù là đường nào ngươi cũng sẽ gặp mai phục thôi. Nhưng ta sẽ đi đường hầm..."
"Tại sao?"
Triệu Nhị đáp: "Công chúa không có dưới hồ, vậy thì rất có thể công chúa đã bị bắt cóc, hoặc vốn không hề mất tích. Ta... ta sợ... nếu mọi chuyện đã lộ, thành chủ biết ta phản bội thì người nhất định sẽ không tha cho ta..."
Dương gật đầu: "Lỗi tại ta, được, vậy ta đi đường hầm cùng cô."
Dương và Triệu Nhị bước đi dưới đường hầm u ám và ẩm ướt, chợt Triệu Nhị khựng lại.
"Sao thế?" Dương hỏi.
"Suỵt! Ở đây có người!" Triệu Nhị ra hiệu im lặng, sau đó áp tai vào vách tường.
Dương cũng làm theo, quả nhiên có tiếng động truyền vào vách tường.
Chỗ tường này vốn là một cánh cửa bí mật, cánh cửa đột nhiên trượt tới trước
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/12-nu-than/525434/chuong-144.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.