Một bóng hình xinh đẹp di chuyển như thần tốc băng qua khu ruộng đồng mênh mông để hướng đến vùng đồi núi xa xôi phía cuối chân trời, trên gương mặt xinh đẹp tuyệt thế ánh lên vẻ tò mò và đầy nghi hoặc, tựa như nàng đang cố nhớ xem mình đã quên một điều gì đó cực kỳ quang trọng...
Chợt nàng cất tiếng nói, dù là xung quanh chỉ toàn cỏ lúa không có bóng người: "Lão già! Sao cứ theo ta hoài vậy?"
Từ trên cao, một lão già râu tóc bạc trắng bất ngờ sà xuống, vẫn chạy trên không, lão thở dài và đáp: "Công chúa... Đây là địa phận của Nam bộ..."
"Thì đã sao?"
Lão già đáp: "Nàng tự tiện xâm nhập và còn di chuyển lung tung thế này thật sự rất nguy hiểm..."
"Nguy hiểm gì chứ? Ai cản được ta!"
Lão già cười khổ: "Công chúa của tôi ơi... Điều đáng sợ chính là vì không ai cản được nàng, cho nên ta mới phải theo ngăn nàng lại..."
"Câm miệng! Ta đánh lão luôn bây giờ!"
"Ặc! Vậy thôi ta không nói nữa. Nhưng có thể cho ta biết tại sao nàng đang đi đâu và tại sao nhất quyết phải đi không?"
Cô gái nhíu mày suy nghĩ: "Không biết! Giống như có ai đó đang kêu gọi ta..." Lúc này, ở nhà họ Châu, Châu Giám đang nói về chuyện khu mỏ bị chiếm.
"Nhưng điều đó không quan trọng bằng chuyện khu mỏ bị chiếm, và kẻ nào đã làm điều này..."
"Là nhà họ Phạm..."
Một âm thanh già nua phát ra khiến bốn người giật mình nhìn về phía cửa, cánh cửa đã mở ra từ lúc nào không ai hay.
"Cha!"
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/12-nu-than/525422/chuong-132.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.