Ở cái thế giới mà môi trường tự nhiên được coi trọng hơn lợi ích kinh tế, rừng Pù Mát xanh bạt ngàn, được giữ gìn hoang sơ đến mức người bước vào cứ ngỡ như đi ngược thời gian về thời kỳ nguyên thủy.
Hoài Bão thư thả bước đi trong mảng cỏ cây rậm rạp, lưng mang ba lô cùng một thanh trường kiếm, gương mặt anh tuấn trầm tĩnh tựa như không vương vấn bụi phàm trần.
Linh hồn lão già trong hắn cười tủm tỉm nhắc nhở: "Đi âm thầm thôi, cẩn thận kẻo gặp thú cấp Vương thì toi mạng nha Tèo Đũy!"
Hoài Bão lắc đầu: "Khu vực dự thi đã được phong tỏa rồi, thú Vương không vào được đâu!" Sau đó hắn đỏ mặt nói thêm: "Mà đừng có gọi con là Tèo Đũy nữa mà!"
Chẳng là do không muốn lộ danh tính nên hắn che mặt đến báo danh tên Tèo, lại nhận số báo danh 021 nên lão sư phụ cười như nắc nẻ, đặt cho cái biệt danh Tèo Đũy.
Ông lão đang khoái trá cười khưa khửa, chợt trầm xuống:"Cẩn thận! Có gì đó đang tiến đến rất nhanh!"
Đang đi, Hoài Bão liền dừng lại, nấp một bên và vào tư thế phòng bị nhóng tai lắng nghe âm thanh lá cây xào xạc đang đến gần.
Hoài Bão nấp chưa lâu, một bóng người băng rừng phóng đến rồi dừng lại vì thấy hắn, hai đôi mắt nhìn nhau. Người kia là một thiếu nữ khoảng 15 tuổi, mặc quần áo hoa văn kiểu dân tộc thiểu số, đầu quàng một chiếc khăn đỏ, lộ ra gương mặt mộc mạc nhưng vô cùng xinh xắn.
Chỉ nhìn thoáng qua, thiếu nữa ánh mắt lo lắng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/12-nu-than/525347/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.