Edit: Qi Qi Beta: Jen —- Lại một tuần nữa trôi qua. Sáng sớm Chu Hựu Hựu đã vụng trộm chạy tới nhà Phó Lâm. Cô không chỉ có chìa khóa mà đến cả mật mã vào nhà anh cũng là sinh nhật cô. Nhìn đồng hồ, mới chỉ hơn sáu giờ. Chu Hựu Hựu cũng bội phục mình cuối tuần lại có thể dậy sớm như vậy, nguyên nhân chủ yếu là muốn tự tay làm bữa sáng cho Phó Lâm. Dù anh là sinh viên trường y, nhưng lại có bệnh dạ dày, đều là do trước kia không bao giờ ăn sáng, còn bữa đói bữa no. Thật ra bệnh của anh cũng đã lâu không tái phát, nhưng gần đây vì chuyện ở trường, lại bắt đầu không ăn cơm. Chu Hựu Hựu rất tức giận, nhưng nhịn không nổi lại chạy tới nấu cháo cho anh. Nói thật, làm sinh viên học viện âm nhạc, Chu Hựu Hựu còn thoải mái hơn Phó Lâm rất nhiều. Từng nhìn thấy giáo trình dày cộm của anh, Chu Hựu Hựu tự thấy mình may mắn trước kia không bị ấm đầu theo anh học y. Thiệt thòi cho cái đầu thông minh của Phó Lâm lại phải học mấy môn kia, nếu đổi lại là cô, chưa đọc hết chắc đã treo cổ chết mất. Đặt thời gian nấu cháo cho nồi, Chu Hựu Hựu rón rén chạy tới phòng Phó Lâm. Ai có thể nghĩ, căn nhà này từ năm trước tới nay đã tăng giá gấp đôi. Cho nên có thể nói, người khác đi học chỉ tiêu tiền, Phó Lâm đi học lại là kiếm tiền, căn nhà này có nhiều người nửa đời cố gắng chưa hẳn có thể mua nổi. Phòng anh không khóa, tiện cho cô vào. Đã sang thu, buổi tối đã bắt đầu phải đắp chăn đi ngủ. Chu Hựu Hựu chạy lên giường, chui vào trong chăn ôm chặt Phó Lâm. Phó Lâm luôn ngủ không sâu, cô vừa đi vào anh đã tỉnh. Thuận thế ôm cô vào lòng, anh lầu bầu hỏi: “Mấy giờ rồi?” “Sáu rưỡi.” Chu Hựu Hựu ngoan ngoãn trả lời. Truyện Khoa Huyễn Phó Lâm nghe vậy, đưa tay vỗ vỗ mông Chu Hựu Hựu, “Không phải nói không ngủ đủ sao? Sáng sớm đã chạy tới đây làm gì?” “Em tới nấu cháo cho anh.” Cô lại bắt đầu lải nhải, “Anh bị bệnh dạ dày đó? Anh biết đêm qua lúc anh nói bị đau dạ dày em đã muốn chạy tới đánh anh một trận không? Bảo anh ăn cơm anh lại không ăn, tức chết em rồi!” Phó Lâm cười, nhắm mắt lại cọ cằm lên tóc cô, “Thật hung dữ.” “Còn hung dữ hơn được nữa ấy.” Chu Hựu Hựu vừa nói vừa mở miệng cắn lên ngực Phó Lâm. “A.” Phó Lâm hít vào một hơi, nhưng không phải vì đau mà trước ngực tê dại. Thấy anh như vậy, Chu Hựu Hựu nhịn không được đưa tay xoa nhẹ nơi mình vừa cắn, còn tưởng anh đau thật. Lúc ngủ, Phó Lâm thích để trần nửa người trên vì vậy tình huống trước mắt là, bàn tay nhỏ của Chu Hựu Hựu vuốt ve ngực anh, chọc anh một thân nửa nóng. Cuối cùng anh nhịn không nổi, đè tay Chu Hựu Hựu lại, cúi đầu cắn môi cô, mang theo ý trừng phạt. Nhưng vì nằm trên giường, nụ hôn này khác với trước kia rất nhiều. Chẳng biết từ lúc nào Phó Lâm đã chống nửa người ở phía trên Chu Hựu Hựu, mà hai mắt cô vẫn đang mơ màng, cả người mất đi “lý trí”. Hôn một lúc, Phó Lâm kịp thời dừng lại. Anh từ trên người Chu Hựu Hựu nằm lại xuống cạnh cô, ôm và cọ cọ lên cổ cô. Cả người anh giống như muốn nổ tung, có trời mới biết anh bội phục trước sự nhẫn nại của mình thế nào. Chu Hựu Hựu cũng không khá hơn chút nào, toàn thân khô nóng không thôi. Cô cọ cọ trên ngực Phó Lâm, làm nũng giống khi gọi tên của anh. “Lại đây, còn muốn hôn.” Bây giờ cô vẫn có thể nhịn được, lá gan không chỉ lớn hơn, còn có nhiều chiêu thức khiến anh chống đỡ không nổi. Phó Lâm lại cúi đầu thỏa mãn hôn cô một cái, chủ yếu là ôm ôn hương nhuyễn ngọc trong lòng, chính anh cũng không nhịn nổi. Gắn bó triền miên, kể cả nội tâm mềm mại nhất cũng muốn cho cô. Chu Hựu Hựu vẫn không thỏa mãn, hai tay lại cọ tới cọ lui thêm dầu vào lửa. Bởi vì thường xuyên tập luyện, dáng người Phó Lâm càng ngày càng tốt, muốn cơ ngực có cơ ngực, muốn cơ bụng có cơ bụng, nhìn cảnh đẹp trước mắt, ai có thể nhịn? Nụ hôn này kết thúc, hơi thở của hai người đều bất ổn. Chu Hựu Hựu giống như bạch tuộc dán trên người Phó Lâm. Phó Lâm đưa tay nâng cằm Chu Hựu Hựu lên, hai trán cọ vào nhau, khàn khàn lên tiếng, “Biết em nghĩ gì, nhưng không thể được, anh cũng không muốn mang tội dụ dỗ trẻ vị thành niên đâu.” Chu Hựu Hựu vừa thẹn vừa giận mở miệng cắn môi Phó Lâm, “Anh cũng thật có nguyên tắc đấy.” Không phải Chu Hựu Hựu không tự ái, mà là tốt xấu gì cô cũng sắp trưởng thành, nhu cầu sinh lý cũng có. Nhất là ở cái tuổi này, đối với chuyện kia vô cùng tò mò, thật sự rất muốn nếm thử một lần. Nhưng mà bây giờ, Chu Hựu Hựu đã không phải là tâm tư muốn nếm thử một lần nữa, mà là muốn chinh phục Phó Lâm. Cô muốn xem thử, anh có thể nhịn được tới bao giờ. Đếm trên đầu ngón tay tính ngày, mùng mười tháng chín âm lịch, mười tám tháng mười dương lịch. Qua Quốc Khánh vài ngày chính là sinh nhật của cô. Chu Hựu Hựu hận sinh nhật không thể tới nhanh hơn một chút. Tính ra, Phó Lâm lớn hơn cô một tuổi, sinh nhật anh là tháng hai âm lịch, hai người đã cùng nhau trải qua, làm một việc vô cùng có ý nghĩa, đó chính là lên vùng núi quyên góp đồ. Lúc ấy thời tiết còn rất lạnh, Chu Hựu Hựu đi bên cạnh Phó Lâm như con gà con, sau khi về còn bị ốm hai tuần mới khỏi. Nhưng dù sao, sinh nhật cũng vô cùng có ý nghĩa. Năm ngoái, sinh nhật Chu Hựu Hựu sau khai giảng không được bao lâu, đại gia Phó Lâm trực tiếp đưa cô đi du lịch, vừa vặn trùng với ngày nghỉ Quốc Khánh, hai người chạy tới núi ngắm tuyết rồi lại đi chơi biển, khiến Chu Hựu Hựu vô cùng thích thú. Mắt thấy sinh nhật cũng sắp tới rồi, Phó Lâm cũng phải hỏi Chu Hựu Hựu xem cô muốn quà gì. Thật ra cô đâu có thiếu thứ gì nữa, ngày nào anh cũng tặng cô son môi, túi xách, trang sức đủ loại. Chu Hựu Hựu không thèm suy nghĩ nói thẳng, “Em muốn anh.” “Em giữ ý tứ chút được không?” Phó Lâm bất đắc dĩ cười một tiếng, trên mặt là vẻ cưng chiều. Chu Hựu Hựu nháy mắt, “Giữ ý tứ có thể ăn được anh sao?” Ở chung lâu ngày, Phó Lâm cũng phát hiện ra một điều, con thỏ nhỏ ngốc nghếch này của mình thực chất chính là tiểu hồ ly. Đừng nhìn vẻ ngoài thanh tĩnh ngoan ngoãn của cô, thực chất ở trước mặt anh lại nghịch ngợm vô cùng. Anh cũng kết bạn với khá nhiều người ở trường mới, thỉnh thoảng ra ngoài ăn cơm, anh sẽ đưa Chu Hựu Hựu theo. Mỗi lúc như vậy, cô sẽ vô cùng ngoan ngoãn ngồi cạnh anh. “Trưa nay em muốn ăn gì?” Phó Lâm hỏi. Còn chưa để cô nói, Phó Lâm đã đưa tay che miệng cô, “Thôi đừng nói nữa.” Không cần nghĩ nhiều cũng biết cô nhất định muốn nói ăn anh. Chu Hựu Hựu cười hai tiếng, kéo tay Phó Lâm xuống, “Anh nấu gì em cũng ăn.” “Hai ngày trước nghe em lải nhải nói muốn ăn sườn xào chua ngọt, đợi chút.” Anh đứng dậy đi ra phòng bếp. Chu Hựu Hựu ngồi trong phòng đắc ý. Yêu nhau hơn một năm nay, Phó Lâm đã trở thành một người vô cùng ‘ngoan ngoãn’, dù gần trường có rất nhiều quán ăn nhưng anh vẫn thích tự tay xuống bếp nấu cơm. Làm sinh viên là chuyện vô cùng hạnh phúc, việc học không quá bận rộn, còn có thể ở bên cạnh người mình yêu mỗi ngày. Mấy năm sau, mỗi khi Phó Lâm nhớ lại khoảng thời gian này, trong lòng lại vô cùng ngọt ngào. Chu Hựu Hựu cũng vậy. Bây giờ cô đang học dương cầm, mỗi lần học xong sẽ chạy đi luyện đàn, thời gian khác lại chạy tới bên Phó Lâm. Thời gian trôi qua rất nhanh, đảo mắt đã tới năm thứ hai của đại học. Chuyện trong trường cũng không ít, Chu Hựu Hựu bớt chút thời gian đi học lái xe, lên năm hai rồi mà cô vẫn chưa có bằng, Phó Lâm thì khác, tốt nghiệp cấp ba không lâu anh đã thi xong. Sau bữa trưa, hai người ngồi đối diện nhau đọc sách. Chuyên ngành của Phó Lâm phải nhớ rất nhiều, Chu Hựu Hựu lại thoải mái vô cùng. Đọc sách hai tiếng, Phó Lâm có chút mỏi mắt, đang muốn đưa tay xoa, Chu Hựu Hựu đã nhanh chân đi tới xoa bóp huyệt thái dương cho anh. “Mắt cũng cần nghỉ ngơi.” Chu Hựu Hựu đau lòng, “Đến lúc cận rồi thì không tốt chút nào.” Khóe miệng Phó Lâm nhếch lên, nhắm mắt hưởng thụ sự chăm sóc của cô. “Dạo này anh bận lắm à?” Chu Hựu Hựu hỏi. Phó Lâm ừ một tiếng. “Hay là ngủ trưa một chút đi? Tối qua anh đau dạ dày chắc ngủ cũng không ngon giấc.” Giọng nói cô dịu dàng, giống như đang dỗ dành anh ngủ. Phó Lâm lại kéo cô vào lòng, hôn nhẹ lên môi cô, “Em biết?” “Sao lại không biết cho được? Nghe anh nói đau bao tử là em hiểu cả. Anh rất giỏi chịu đau, tất nhiên sẽ không dễ dàng nói với em mình đau dạ dày. Lúc ấy đã mười hai giờ, nếu em có thể ra khỏi ký túc xá, nhất định sẽ chạy tới.” Trong trường học buổi tối có bảo vệ, tối qua Chu Hựu Hựu trong phòng ngủ, ai ngờ nửa đêm nhận được tin nhắn của Phó Lâm nói mình đau dạ dày. Anh là sinh viên trường y, nhất định biết mình nên uống thuốc gì, nhưng ban đêm lại nói với cô chuyện này, trong lòng nhất định vô cùng yếu ớt. “Anh ngủ một lát đi, em làm bánh mì nướng cho anh, chờ anh đói bụng lại lấy ra ăn. Lần sau nếu để em biết anh không ăn cơm, xem em xử lý anh thế nào.” Cô bày ra dáng vẻ tức giận. Phó Lâm dứt khoát ôm cô lên, đi vào phòng ngủ, “Đi thôi, ngủ cùng anh một lát.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]