Edit: Qi Qi
Beta: Jen
—-
Điện thoại cắt đứt, Chu Hựu Hựu nắm chặt di động, ngón tay trắng bệch.
Cô vừa hy vọng xe bus đi nhanh, vừa sợ hãi tới đó nhanh quá.
Nói là nửa giờ nhưng thật ra chỉ mất hơn hai mươi phút.
Cô còn chưa xuống xe đã nhìn thấy anh đứng ở trạm xe bus cách đó không xa.
Anh đĩnh đạc đứng dưới ánh mặt trời, tóc đã dài hơn trước, vẫn mặc áo trắng quần đen như cũ, hai chân lộ ra bên ngoài.
Vừa nhìn đã cảm thấy có chút xa lạ.
Mãi cho tới khi đứng trước mặt anh, cô há miệng không biết chào hỏi như thế nào.
Hơn một tháng không gặp…
Là cảm giác quen thuộc, cũng cảm thấy xa lạ, hai người giống như bạn trên mạng lần đầu gặp mặt, đều cố gắng che giấu phần xa lạ kia.
Nhìn nhau rất lâu cũng không ai mở miệng nói chuyện.
Tiếng còi ô tô sau lưng vang lên, Phó Lâm đưa tay kéo Chu Hựu Hựu vào trong.
“Cảm ơn.” Cô lại có chút muốn khóc.
Phó Lâm thuận thế nhận lấy cặp sách trên vai cô, “Đi ăn mì với anh.”
“Chưa ăn gì sao?” Cô hỏi.
“Xuống máy bay lập tức tới tìm em.”
“Sao lại không nói trước cho em biết.”
“Nói sớm thì còn có bất ngờ sao?” Anh đưa cô tới một góc nhỏ, đưa tay ôm chặt cô, “Để anh ôm một chút.”
Vượt qua Thái Bình Dương hơn mười hai giờ, mệt mỏi và nhung nhớ giờ phút này đều biến thành một cái ôm.
Phó Lâm cũng không nghĩ tới, mình lại muốn gặp cô như vậy.
Thấy cô cúi mặt đi tới, khuôn mặt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/12-gio-nho-ve-em/1102521/chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.