Edit: Qi Qi
Beta: Jen
—-
Mạc Dương lớp 11/2 là cậu bạn chiếm hạng nhất đã lâu, nhiều người đều đã rõ ràng điều này. Mạc Dương này giống như con người toàn năng, cầm kỳ thi họa đều đứng đầu, là một nhân vật thần thoại. Sở dĩ được gọi là thần thoại vì ngoại trừ việc lớn lên đẹp trai thì cũng vì từ khi bắt đầu học kì, thời gian cậu ta lên lớp có thể đếm trên đầu ngón tay.
Chu Hựu Hựu cho rằng, lần thi cuối kì này bạn học Mạc Dương sẽ không tới tham dự, ai ngờ được cậu ta vẫn tới, còn thi được hạng nhất.
Mặc dù Phó Lâm thi được hạng hai, nhưng trong lòng Chu Hựu Hựu lại không có khác biệt gì so với hạng nhất cả.
Cô nhìn đồng hồ, lúc này đã mười một giờ trưa. Chu Hựu Hựu gửi cho Phó Lâm một tin nhắn.
Hựu Hựu ầm ĩ: Cậu dậy chưa?
Face: Rồi.
Phiếu điểm bình thường sẽ được nhà trường thông báo cùng lúc, nên bây giờ chắc hẳn Phó Lâm cũng đã biết.
Nhưng lúc này cô thật sự không phải vì chuyện thành tích mà nhắn tin cho anh, đơn thuần chỉ vì… cô nhớ anh.
Cũng không biết nhớ anh cái gì, chỉ là muốn nhớ mà thôi.
Ai ngờ hai người tâm linh tương thông, Phó Lâm lại gửi tới một tin nhắn.
Face: Buổi chiều sẽ về Phong thị.
Hựu Hựu ầm ĩ: Ừm…
Trái tim lại bắt đầu đập loạn.
Cũng đã một tuần không gặp, tính đến hôm nay đã là bảy ngày, là 168 giờ. Anh nói lần này về Châu Nam sẽ ở cùng ông bà ngoại một thời gian, cô còn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/12-gio-nho-ve-em/1102509/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.