Edit: Qi Qi 
Beta: Jen 
—- 
Tin nhắn được gửi đi, Phó Lâm ngẩn người nhìn điện thoại. Ngôn Tình Ngược 
Anh không tin đây là tin nhắn do chính tay mình gửi. 
Một lúc sau anh vội vã thu hồi tin nhắn mới phát hiện qua hai phút rồi nên không thể thu hồi được nữa. 
Khó chịu mà gãi đầu một chút. 
Giống như… đang đói khát quá vậy? 
Anh ném điện thoại lên giường như vứt đi củ khoai lang nóng hổi. 
Bỗng nghe thấy tiếng tin nhắn đến, anh lại vội vàng chạy tới cầm lấy điện thoại. 
Hựu Hựu ầm ĩ: Được. 
Phó Lâm nhìn thấy chữ này, cười giống như một tên ngốc. 
Đầu bên kia cũng không khác gì, Chu Hựu Hựu dùng khăn che mặt, căn bản không dám tin mình lại trả lời anh như vậy. 
Nếu ký ức là một thân cây lớn thì thời gian như vẽ trên mặt từng vòng, từng vòng tuổi. Bỗng nhiên có một ngày, hai người quay đầu lại nhìn sẽ phát hiện, ký ức đó giống như đã khắc sâu vào vòng tuổi, khắc cốt ghi tâm không thể quên được. 
Thi cuối kỳ đếm ngược còn một tuần, bạn học ngày thường lười biếng cũng bắt đầu nâng sách giáo khoa lên học các kiến thức trọng điểm. 
Chủ nhật hôm đó, Chu Hựu Hựu cầm một đống tài liệu đến thư viện thành phố. 
Lúc cô tới còn hướng mắt bên trong nhìn nhìn, anh quả nhiên đã ở bên trong. 
Ai có thể tưởng tượng được, Phó Lâm mà hôm nào cũng ở sân bóng rổ hoặc chơi game, có ngày cũng tới thư viện học. 
Thời tiết cũng đã nóng hơn, Chu Hựu Hựu đổi sang mặc áo ngắn tay 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/12-gio-nho-ve-em/1102505/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.