Edit: Qi Qi 
Beta: Jen 
—- 
Đêm đó, Chu Hựu Hựu đợi rất lâu, mãi tới khi sắp chìm vào giấc ngủ mới thấy Phó Lâm gửi tin nhắn đến. 
Face: Fine, thanks. 
Chu Hựu Hựu không khỏi nhớ tới sách tiếng Anh tiểu học. 
How are you? 
I’m fine, thank you. 
Một lúc sau, Phó Lâm lại gửi thêm một tin nữa. 
Face: And u? 
Thật ra, Chu Hựu Hựu có rất nhiều lời muốn hỏi anh. 
Muốn hỏi xem có phải hồi cấp hai, anh suýt chút nữa phải vào trại giáo dưỡng? 
Muốn hỏi mấy năm nay anh có thực sự ổn không? 
Lời nói đến miệng lại thôi, cô biết, quan hệ của bọn họ chưa thân thiết tới mức đó. 
Vậy thì để mọi chuyện từ từ đi, cô nguyện ý chờ, đợi đến khi hai người thực sự thân thiết, đợi đến khi anh chủ động nói ra cho cô. Nếu không, cô cũng không muốn tò mò. 
Cuối tuần trôi qua, lại là thứ hai. 
Đối với học sinh mà nói, ngày nghỉ trôi qua rất nhanh, như là đồng hồ treo tường một vòng rồi lại một vòng. 
Hôm nay trời đổ mưa. 
Điểm có lợi của trời mưa là chào cờ không cần đứng ở sân thể dục nghe thầy giáo nói, mà đổi thành ngồi trong phòng học nghe loa phát thanh. 
Chu Hựu Hựu mất hứng, cô chờ mong chào cờ ngày thứ hai chỉ để nhìn thấy Phó Lâm mà thôi. 
Chỉ là Chu Hựu Hựu không nghĩ tới giáo viên chủ nhiệm sẽ gọi cô tới văn phòng. 
Trên phương diện học tập cô vẫn luôn rất cố gắng, cho nên chủ nhiệm đối với cô có ấn tượng rất tốt, kỳ nào cũng giúp cô có 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/12-gio-nho-ve-em/1102489/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.