Ngoại truyện 11: Chân Hi (phần 2) Ngủ một mình thì có gì thú vị?
Dù sao đi nữa, Chu Linh vẫn là một người rất rõ bản thân mình là ai. Cô tốt nghiệp trường đại học trọng điểm, vào làm ở một công ty lớn, trải qua vài năm phấn đấu lên làm ở một vị trí lãnh đạo không lớn cũng không nhỏ. Trong mắt đa số bạn học cũ, cô cũng đã được coi là tầng lớp tinh anh của xã hội ở thành phố này rồi.
Nhưng bản thân Chu Linh hiểu rõ, cái gì mà tinh anh xã hội chứ, chẳng qua cô chỉ là một nhân viên văn phòng bình thường, sở thích lớn nhất chính là mỗi ngày sau khi tan làm được tới quán bar uống một ly bia giải toả mọi căng thẳng.
Những người như Chân Hi thì lại khác, anh và cô không thuộc cùng một tầng lớp. Vì thế cho dù bọn họ hợp tác cùng một hạng mục, số lần cô gặp anh cũng chỉ đếm không hết một bàn tay.
“Hình như phía trước có kiểm tra nồng độ cồn.” Chân Hi nhìn cảnh sát giao thông phía trước, vừa lái xe vừa nói.
Chu Linh lúc này mới phục hồi lại tinh thần từ trong suy nghĩ của mình, phía trước thực sự có một vài cảnh sát giao thông, còn dựng rào chắn, vài chiếc xe đi qua đó đều bị chặn lại.
“Những khu vực quanh đường Thanh Nam thường có chốt kiểm tra nồng độ cồn như vậy.” Chu Linh dường như ngày nào cũng tới uống bia ở đây, đối với việc này cũng khá là quen thuộc.
Chân Hi lái xe chậm lại, quay đầu liếc nhìn cô: “Ngày nào cô cũng đến đường Thanh Nam uống bia à?”
Chu Linh đáp: “Gần như là vậy, nhưng có những lúc công việc bận rộn quá, tan làm muộn thì tôi không đến đó nữa.”
Chân Hi gật đầu lại hỏi: “Cô rất thích uống bia?”
Chu Linh cười một tiếng: “Cũng không phải vậy, chủ yếu là muốn dựa vào một ly bia để lấy tinh thần ra sức bán mạng làm việc thôi.”
Chân Hi nghe cô nói như vậy cũng cười theo: “Xem ra bình thường công việc của cô có áp lực lớn lắm nhỉ.”
“Không có cách nào khác cả, xã hội hiện giờ làm việc gì cũng có áp lực lớn cả.”
Chân Hi và Chu Linh vì có hạng mục hợp tác nên đã quen biết nhau hơn nửa năm nay, nhưng bình thường những lúc ở cạnh nhau đều chỉ nói về chuyện công việc, tán gẫu linh tinh như hiện giờ cũng là lần đầu tiên.
Xe lái tới chốt chặn, có cảnh sát ra hiệu cho Chân Hi dừng xe lại, hạ cửa sổ xe xuống.
Chân Hi làm theo.
“Vừa mới từ đường Thanh Nam ra à?” Cảnh sát giao thông vừa đưa thiết bị kiểm tra nồng độ cồn cho Chân Hi vừa hỏi anh.
Chỗ này mặc dù gần đường Thanh Nam nhưng nó cũng là một con đường chủ đạo, rất nhiều xe đều phải chạy qua đây. Chân Hi thổi một hơi vào cái máy sau đó hỏi: “Anh nhìn ra được sao?”
Cảnh sát nói: “Hầu hết những người lái xe đắt đỏ như anh đều đi từ đường Thanh Nam ra. Những loại xe này đều là đối tượng kiểm tra trọng điểm của chúng tôi.”
“Phụt” Chu Linh ngồi bên cạnh bật cười, cảm thấy cảnh sát mỗi ngày đều phải kiểm tra những chiếc xe sang trọng ở đường Thanh Nam liền thấy buồn nôn.
Chân Hi đáp: “Nhưng tôi không uống rượu.”
Cảnh sát nhìn máy kiểm tra nồng độ cồn không có phản ững gì, liền vẫy vẫy tay, cho anh đi.
Sau khi chiếc xe đi xa, Chu Linh nhìn Chân Hi đang lái xe, cười: “Anh cũng khá là phối hợp làm kiểm tra với cảnh sát đó chứ.”
Chân Hi nhướng mày, hỏi ngược lại: “Không thì làm thế nào?”
Chu Linh đáp: “Không biết anh đã từng xem qua những tin tức này chưa, đường Thanh Nam thường xuyên có những chiếc xe sang bị kiểm tra nồng độ cồn, yêu hận tình thù của chủ xe và cảnh sát giao thông có thể viết thành một quyển tiểu thuyết đó.”
Chân Hi nói: “Tôi là một công dân tốt, luôn tuân thủ pháp luật và kỉ cương, chứ không như những tên công tử ăn chơi đó.”
Chu Linh cười không nói chuyện, người này tự khen bản thân mà còn thành thục như vậy!
Công ty của Chu Linh cũng ở gần đường Thanh Nam, vì thế căn hộ cô thuê cũng ở khu vực phụ cận. Những lúc không muốn lái xe, sau khi uống xong cô liền đi bộ từ đường Thanh Nam về tiểu khu nhà mình, cũng chỉ mất khoảng bốn mươi phút.
“Nhà cô cách đường Thanh Nam cũng khá gần đó.” Chân Hi dừng xe ở bên ngoài tiểu khu nhà Chu Linh, nhìn ngắm hoàn cảnh xung quanh, “Căn hộ này thuê cũng không rẻ phải không?”
“Ừm, nhưng gần công ty, đi uống bia cũng khá tiện.” Lúc thuê nhà, cô cũng có chút vướng mắc, trên mạng đương nhiên cũng có những căn hộ có giá thuê rẻ hơn, nhưng đều ở xa, sau khi cân nhắc, Chu Linh vẫn quyết định bỏ ra nhiều tiền hơn một chút. “Vậy tôi về đây, chuyện hôm nay cảm ơn anh, Chân tổng.”
Chân Hi đáp: “Chúng ta đâu phải đang ở công ty, không cần phải gọi tôi là Chân tổng. Cô cứ gọi tên tôi là được rồi.”
“Vẫn là gọi Chân tổng thuận tiện hơn.” Chu Linh tháo dây an toàn, mở cửa xe bước xuống. “Chân tổng, tạm biệt. Đi đường cẩn thận.”
“Ừm.” Chân Hi gật đầy, nhìn cô đi vào trong tiểu khu, mới lái xe rời đi.
Sau đó Chân Hi cũng không đi nơi nào khác mà trực tiếp trở về nhà. Bà Vương Thục Trân và ông Chân vẫn đang ngồi trong phòng khách xem tivi. Trong phòng hai ông bà cũng có tivi nhưng bà vẫn thích chiếc tivi màn hình lớn trong phòng khách hơn.
“Về rồi à?” Nghe thấy tiếng mở cửa, ông Chân quay lại nhìn anh: “Không phải con nói tới chỗ em gái con uống bia sao? Sao lại về sớm thế?”
Chân Hi nói: “Chẳng có gì hay ho nên về nhà ngủ còn hơn.”
Ông Chân cười chế nhạo: “Thế ngủ một mình thì có gì hay ho?”
Chân Hi: “…”
Anh nghi ngờ bố mình rất có kinh nghiệm tán gái, thế mà còn dám thể hiện ngay trước mặt mẹ anh!
“Con đi tắm đây, bố mẹ cứ xem đi.” Chân Hi liếc nhìn bộ phim tình cảm đang phát trên tivi rồi quay người đi lên tầng.
“Đợi đã.” Bà Vương Thục Trân đột nhiên gọi anh lại, Chân Hi quay đầu nhìn, nghi hoặc nhìn bà: “Lại có chuyện gì nữa mẹ?”
Bà Vương Thục Trân đang ngồi trên sô pha đứng dậy, đi tới trước mặt Chân Hi, sau đó ngửi ngửi.
“…Con không có uống rượu.” Chân Hi mặt không biểu tình nói.
Bà Vương Thục Trân ngửi xong, liền ngẩn đầu nhìn anh cười: “Có mùi nước hoa của phụ nữ.”
Chân Hi: “…”
Mẹ anh là chó nghiệp vụ à?
“À, cái đó ạ.” Chân Hi lắc đầu, bày ra một bộ dáng bình thản, “Lúc tới quán của Chân Điềm vừa vặn gặp một vị khách hàng quen, nên con liền đưa người đó về.”
Bà Vương Thục Trân phân tích câu này của anh một lần sau đó đưa ra kết luận: “Vì thế con đến chỗ em gái con, không uống bia, liền đưa một cô gái về nhà, có phải không?”
Chân Hi: “…”
Mặc dù mẹ anh nói không sai, nhưng anh vẫn cảm thấy có gì đó kì kì.
Ông Chân cũng không ngồi yên được nữa, đứng dậy nhìn Chân Hi hỏi: “Khách quen của em gái con à? Tên là gì thế?”
Chân Hi giật giật khoé miệng, không nhẫn nại nói: “Đó là tiểu Chu, bố cũng từng gặp rồi đấy.”
Ông Chân nhướng mày: “Heo nhỏ*? Đã gọi thân mật thế rồi cơ à?”
*tiểu Chu đồng âm với tiểu Trư, nghĩa là con heo nhỏ.
Chân Hi: “…”
“Con nói là Chu Linh, trợ lý của Ngô tổng trong hạng mục vừa qua của công ty.”
Anh nói như vậy, ông Chân cũng có chút ấn tượng: “Ồ, hình như đúng là có người này. Hạng mục đó với công ty của Ngô tổng không phải đã kết thúc rồi à, hai đứa còn hẹn riêng?”
“Con đã nói rồi mà, cô ấy là khách quen của Chân Điềm, trùng hợp gặp được ở quán thôi.” Chân Hi lười giải thích với bố mẹ, huơ huơ tay rồi đi thẳng lên tầng.
Sau khi anh quay về phòng, bà Vương Thục Trân ngồi xuống sô pha, hỏi ông Chân đang ngồi ở bên cạnh: “Cô bé tên Chu Linh kia là người thế nào?”
Ông Chân hỏi: “Bà muốn hỏi ở phương diện nào?”
“Tất cả.”
“…” Ông Chân nghĩ nghĩ một hồi mới đáp: “Tôi cũng không hiểu rõ lắm, hạng mục kia với Ngô tổng đều là do Chân Hi phục trách. Nhưng Ngô tổng đã để cho cô bé cùng phụ trách hạng mục thì chắc hẳn rất xem trọng, năng lực làm việc hẳn không tệ.”
Bà Vương Thục Trân nghe xong liền hỏi một câu mà ông hiểu rõ: “Có xinh đẹp không?”
Ông Chân: “…”
Ông Chân không khỏi tự hỏi bản thân, bà đây là thực sự muốn biết hay chỉ là đang muốn đào hố cho ông vậy?
“Ngoại hình như thế nào tôi cũng không nhớ rõ nữa, người ta là một cô gái trẻ, tôi cũng không thể cứ nhìn chằm chằm người ta được, đúng không?” Ông Chân tìm ra được câu trả lời hợp lý, không khỏi gật gù tán thưởng bản thân.
Bà Vương Thục Trân nói: “Thôi bỏ đi, ngày mai tôi trực tiếp hỏi Chân Điềm vậy.”
Ông Chân cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.
Chân Hi tắm rửa xong ra ngoài, phát hiện Chu Linh lại vừa mới đăng bài trên vòng bạn bè.
Chu Linh: Em gái tôi nói với tôi, tình cảm của hiệu trưởng và vợ ông ấy xảy ra vấn đề rồi, hình như còn đang thảo luận tới ly hôn??? Hiện giờ tất cả học sinh trong trường đều đang đoán xem tiếng chuông tan học sẽ đổi thành bài gì. [OK]
Chân Điềm: Đại khái là sẽ đổi thành bài Chia tay vui vẻ đi!
Chu Linh trả lời Chân Điềm: Giờ làm việc mà cậu rảnh rỗi thế à? [mỉm cười]
Chân Điềm trả lời Chu Linh: Ai bảo tớ là bà chủ chứ! [Lợi hại]
Chân Hi sau khi đọc xong lại like cho cô một cái. Nghĩ nghĩ, anh cũng tìm lại phân nhóm Wechat của mình, đưa Chu Linh ở nhóm công việc ra ngoài, cho cô vào nhóm ‘bạn bè và người thân’.
Đêm muộn, sau khi Chu Linh kiểm tra lại bài đăng lúc tối của mình liền phát hiện bản thân vậy mà có thể nhìn thấy rất nhiều bài đăng trong vòng bạn bè của Chân Hi, phong cách thường ngày của anh có chút không giống khi đi làm, cảm giác anh có chút…ngốc nghếch ngọt ngào hơn không ít.
Xem ra anh thực sự không giống như những tên công tử ăn chơi phú nhị đại mà anh đã nói.
Tuy nhiên nhà họ Chân đúng là đã dạy dỗ con cái rất tốt, cô và Chân Điềm đã quen nhau lâu như vậy, cũng không nhìn ra cô ấy vốn là một công chúa nhỏ.
Chu Linh không hiểu tại sao Chân Hi lại đột nhiên đổi nhóm Wechat cho mình, tóm lại sau khi được vào vòng bạn bè của anh thì cũng không thấy bị đổi lại.
Chân Hi chỉ cho hiển thị các bài đăng trong vòng nửa năm nay, nhưng cũng đủ thể hiện một cuộc sống phong phú nhiều màu sắc, ngoài những lời phàn nàn hàng ngày với ảnh tự sướng còn có xe sang, biệt thự và những chuyến du lịch.
Cảm ơn Chân tổng đã cho cô cơ hội có được cái nhìn chân thực và gần gũi như vậy về thế giới thượng lưu.:)
Sau khi Chu Linh xem xong, liền tặng cho mỗi bài đăng của anh một cái like khách sáo!
Ngày hôm sau khi Chân Hi mở vòng bạn bè ra xem liền phát hiện mình nhận được một đống like, anh sửng sốt nhấn xem thì thấy toàn bộ like đều là Chu Linh.
Chân Hi trầm mặc một lúc sau đó bật cười.
“Sao vậy?” Ông Chân ngồi bên cạnh nghiêng đầu qua nhìn, “Tin tức tài chính có gì mà buồn cười như vậy?”
Chân Hi cất điện thoại di động, ra vẻ không chột dạ nói: “Ai nói với bố là con đang đọc tin tức tài chính? Người mà sáng nào cũng xem tin tức tài chính trên đường tới công ty đều đã bị hói đầu rồi.”
Ông Chân:????
“Mày nói ai bị hói đầu?” Ông Chân trừng mắt nhìn anh, còn đặc biệt dùng tay chải chải mái tóc dày rậm và đen nhánh của mình.
Chân Hi đáp: “Ồ, cái này người ta gọi là kiếm được nhiều tiền liền trồng được mái tóc đắt tiền nhất.”
Ông Chân: “…”
Ông chỉ mới đi nhuộm tóc đen thôi, chứ ông đi cấy tóc hồi nào!
…Thôi được rồi, ông cũng chỉ cấy có một chút xíu thôi!
Sau khi tới công ty, hai người vừa xuống xe, liền bị một số phóng viên vây lại phỏng vấn, phía sau còn có cả người quay phim và chụp ảnh.
Ông Chân và Chân Hi có chút bất ngờ, không phải hai người chưa từng trả lời phỏng vấn, nhưng những người này hình như đều không phải là phóng viên tài chính.
Trước đây phóng viên muốn phỏng vấn điều gì, đại kháo đều hỏi ông Chân, những phóng viên ngày hôm nay lại một mực giơ camera và micro hướng về Chân Hi.
“Chào ngài, Chân tổng, xin hỏi ngài đã xem tin tức liên quan về diễn viên Hàn Đoá chưa?”
“Xin hỏi, ngài có quan hệ gì với diễn viên Hàn Đoá? Là tình cảm nam nữ hay đơn thuần là chuyện công việc?”
Chân Hi bị hỏi tới mức mặt có chút hoang mang, đặc biệt là ánh đèn flash từ máy ảnh không ngừng nhấp nháy, khiến anh và ông Chân không thể mở nổi mắt.
“Xin lỗi, nhường đường một chút! Ở đây không được chụp ảnh!” Bảo vệ công ty chạy ra kịp thời chặn lại đám phóng viên ở bên ngoài, để Chân Hi và ông Chân nhân cơ hội bước vào trong.
Sau khi bước vào thang máy, sắc mặt ông Chân không tốt hỏi Chân Hi: “Chuyện này là thế nào? Cái người tên Hàn Đoá đó là ai?”
“…” Hàn Đoá là diễn viễn phim mạng lúc trước được Chân Hi đầu tư, một tiểu minh tinh đã từng ăn cùng anh một bữa cơm, nếu như hôm nay đám phóng viên kia không nhắc lại thì anh đã sớm quên mất người này là ai rồi.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]