Trần Tuý về đến nhà còn chưa tới năm giờ, phòng khách không có người nhưng giày của Trần Nhất Nhiên vẫn để ở ngoài cửa, chứng tỏ thằng bé không hề ra khỏi nhà.
Trần Tuý đổi dép đi trong nhà, đi tới phòng của Trần Nhất Nhiên. Anh đứng trước cánh cửa phòng đang đóng một lúc sau đó mới giơ tay gõ cửa: “Trần Nhất Nhiên, cháu có trong đó không?”
Bên trong nhất thời không có tiếng động gì, một lúc sau mới có tiếng dép “loẹt xoẹt” truyền tới, Trần Nhất Nhiên mở cửa, ngẩng đầu nhìn anh: “Cậu.”
“Ừm, cậu muốn nói chuyện với cháu.”
“Ò…” Trần Nhất Nhiên quay người đóng cửa lại, đi theo Trần Tuý tới phòng khách ngồi xuống sô pha, nó vô thức đá đá đôi dép đi trong nhà của mình, khẽ cúi đầu, Trần Tuý nhìn nó nói: “Cháu đã nghĩ kĩ chưa, cháu muốn đi Mỹ với bố thật sao?”
“Vâng.” Trần Nhất Nhiên gật đầu, vẫn một mực nhìn xuống chân, “Nếu như bố cháu đã trở về tìm cháu, cháu cũng nên tới sống cùng ông ấy.”
Trần Tuý trầm mặc một lát sau đó nói: “Nhưng bố cháu muốn đưa cháu ra nước ngoài, cháu có thể thích ứng được cuộc sống ở ngoại quốc không? Mặc dù cháu cũng đã học một ít tiếng Anh, nhưng nếu như muốn giao tiếp được với thầy cô giáo và bạn bè vẫn rất khó khăn.”
Trần Nhất Nhiên mím môi đáp: “Lúc mới sang có lẽ sẽ chưa quen, nhưng dần dần quen rồi cháu sẽ thích ứng với môi trường mới được thôi. Về chuyện ngoại ngữ, tuổi này của cháu học cũng khá nhanh mà.”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/12-do-ngot/3570688/chuong-56.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.