Bây giờ còn chưa đến lúc nhân viên vệ sinh đến quét dọn nên đến thứ Ba, sau khi tan làm về nhà, Trần Tuý dọn dẹp phòng lại một chút rồi thay ga trải giường mới.
Hôm nay anh cũng mua thêm nguyên liệu nấu ăn bỏ vào tủ lạnh, đủ để anh và Chân Điềm ăn trong hai ngày. Lúc đi siêu thị, anh còn giúp Chân Điềm mua một đôi dép lê đi trong nhà.
Anh đi quanh nhà một vòng, cảm thấy mọi thứ đã đầy đủ chỉ còn thiếu mỗi Chân Điềm.
Trần Tuý: Ngày mai mấy giờ em đến?
Chân Điềm: Mười giờ em sẽ xuất phát, tối nay em sẽ về nhà sớm ^ _ ^
“Lại đang nhắn tin với học trưởng nữa à?” Chu Linh cảm thấy càng lúc càng không thể ngồi ở cái quán này lâu nữa, mỗi ngày bà chủ cứ đắm chìm trong tình yêu rồi vung đầy thức ăn cho chó.
“Tớ biết cậu đang ghen tị.” Chân Điềm cất điện thoại rồi đắc ý nhìn Chu Linh, “Đúng rồi, ngày mai tớ đi chơi nên sẽ không đến quán.”
“Đi chơi? Với ai thế?”
“Không nói với cậu.”
Chu Linh trợn tròn mắt: “Cậu không nói tớ cũng biết, chắc chắn là học trưởng của cậu rồi. Cậu chỉ mải lo yêu đương, việc buôn bán cũng chẳng màng.”
“Sao tớ lại không màng đến chứ?” Chân Điềm không chịu nhận, “Mà dù sao tớ cũng là bà chủ, không cần ngày nào cũng phải đến.”
“Ồ, cậu đang dự định sau này mỗi tuần chỉ cần đến thị sát một lần là xong đấy à?”
“Cũng có thể thế.” Chân Điềm đã từng cân nhắc vấn đề này, công việc và thời gian nghỉ ngơi của cô vốn trái ngược với Trần Tuý, nếu muốn dành nhiều thời gian hơn cho nhau thì nhất định phải có một người thay đổi. Nhưng giữa cô và Trần Tuý thì thời gian của cô linh hoạt hơn anh rất nhiều, “Tớ nghĩ sau này tớ sẽ chủ yếu phụ trách chuyện kinh doanh thôi. Nếu tuyển thêm hai nhân viên phục vụ cho quán thì tớ cũng sẽ không cần phải ở đây mỗi ngày đợi thêm trà rót nước cho khách.”
Chu Linh suy ngẫm rồi gật đầu nói: “Cũng được, nhưng phải chọn người pha chế cho tốt.”
“Đương nhiên rồi.” Mặc dù cô cũng có ý kiến này, nhưng cô không lập tức tìm ngay, bởi phải tìm nhân viên một cách kỹ càng. Nếu không, sau này cô và anh kết hôn, đừng nói ban ngày gặp nhau, đến ban đêm cũng sẽ không được ngủ chung…
Ơ, kết hôn gì? Ngủ cái gì? Chân Điềm, mày đang nghĩ gì vậy?
Cô bỗng vỗ nhẹ lên khuôn mặt đang nóng của mình để nhắc nhở bản thân phải tỉnh táo.
Chu Linh ở phía đối diện: “…”
Mấy người đang yêu đương quả là điên điên khùng khùng đến mức còn tự đánh mình.
Buổi tối, Chân Điềm chỉ ở lại quán đến mười hai giờ rồi gọi tài xế đến đón mình về nhà. Sau khi cài báo thức tám giờ sáng, Chân Điềm kiểm tra lại vali một lần nữa, sau đó mới yên tâm nhắm mắt.
Bình thường cô ngủ rất ngon, bởi cô vốn chỉ cần đặt đầu xuống gối là ngủ thiếp đi. Nhưng đêm nay cô không thể ngủ được, tâm trạng kích động như được quay về thời tiểu học được lần đầu đi du xuân. Giờ này tối mai, cô đang nằm ở trên giường trong nhà anh rồi…
Lại bắt đầu rồi đấy! Kiềm chế đi Chân Điềm!
Cô làm theo các bài tập thở mà cô học được trên mạng, thở bốn thì hỗ trợ giấc ngủ, rồi cuối cùng cũng thiếp đi.
Tám giờ đúng, đồng hồ báo thức trực tiếp đánh thức cô. Tắt đồng hồ, cô vuốt tóc rồi mơ màng ngồi dậy, còn điện thoại trong tay thì rung lên một cái.
Trần Tuý: Em dậy chưa?
Một giây sau Chân Điềm mới tỉnh táo lại, cô trả lời anh: “Em dậy rồi!”
Trần Tuý cười, “Trưa em muốn ăn gì?”
Chân Điềm: Gì cũng được ạ! Học trưởng nấu món gì em ăn món đó!
Trần Tuý: Lại học trưởng?
Chân Điềm: Tiểu Tuý [xấu hổ]
Trần Tuý: Ngoan, Điềm Điềm bảo bối
Trần Tuý: Khi nào xuất phát thì nói với anh một tiếng
Chân Điềm: Được:3
Nhắn tin với Trần Tuý xong, mới sáng sớm trái tim Chân Điềm đã rạo rực không thôi. Cô ngâm nga hát rồi đi tắm, sau đó sấy khô tóc, thay váy đã chuẩn bị sẵn, trang điểm rồi xách vali xuống.
Bà Vương Thục Trân nghe thấy tiếng bước chân thì nhìn về phía cô: “Phải đi rồi à? Mẹ có để lại đồ ăn sáng cho con, con muốn ăn không?”
“Vâng, con có.” Chân Điềm đặt vali dưới chân rồi ngồi xuống quầy bếp ăn bữa sáng. Sau khi ăn xong, cô lấy gương nhỏ và son môi ra, dặm lại lớp trang điểm.
Bà Vương Thục Trân khoanh tay đứng đối diện nhìn cô: “Con nói thật với mẹ đi, có phải con đi suối nước nóng với Trần Tuý không? Nếu có thì không thành vấn đề, thời đại này rồi, mẹ con cũng không phải bà già cổ hủ, bây giờ người trẻ tuổi yêu đương đều như thế.”
Chân Điềm ho nhẹ hai tiếng, cô cảm thấy bà Vương Thục Trân như đang bẫy cô, “Thật sự không phải.”
Cô cất gương nhỏ cùng thỏi son vào rồi xách vali đi về phía cửa: “Tối mai con sẽ về, cả nhà không cần đợi con ăn tối đâu.”
“Con muốn tài xế đưa đi không?”
“Không cần đâu ạ, bọn con tự lái xe đi. Con đi đây, tạm biệt mẹ!” Chân Điềm đóng mạnh cửa lại.
Sau khi cô đi rồi, bà Vương Thục Trân vẫn suy nghĩ chuyện này, sao bà cứ cảm thấy chuyện này không đơn giản chút nào nhỉ?
Ngồi vào xe xong Chân Điềm mới cảm thấy nhẹ nhõm, cô gửi tin nhắn cho Trần Tuý rồi đi theo hướng dẫn lái xe đến nhà Trần Tuý. Trần Tuý nhận được tin nhắn của cô thì đi xuống lầu đợi, trong lúc đợi anh còn ghé siêu thị mua một ít đồ ăn vặt.
Chân Điềm lái xe từ ngã tư vào rồi nhìn thấy ở xa xa có Trần Tuý đang đứng ở cổng chung cư. Hôm nay anh mặc một chiếc áo phông trắng đơn giản, tóc không được chải phồng tỉ mỉ như lúc làm việc, mà là mái tóc đen mềm mại buông xuống, ẩn hiện lướt qua mắt kính trên sống mũi. Anh xách túi đi siêu thị và đang cúi đầu nhìn di động trên tay.
Đây là lần đầu tiên Chân Điềm nhìn thấy một Trần Tuý đời thường như vậy, toàn thân toát lên vẻ bụi trần, hoàn toàn khác với MC Trần kiêu ngạo như đoá hoa cao lãnh trên ti vi.
Xe của Chân Điềm đến gần, Trần Tuý cuối cùng cũng chú ý đến cô. Anh cất điện thoại, ngẩng đầu nhìn về phía cô mỉm cười.
Nụ cười của anh khiến cho trái tim Chân Điềm đập loạn như tiếng ngựa phi, sao anh lại có thể cười đẹp đến vậy chứ!
May mắn lúc này xe đã dừng lại, Trần Tuý bước tới, gõ cửa kính rồi nói với cô: “Đến tầng hầm đỗ xe thôi.”
“Vâng.” Chân Điềm đang đặt tay trên vô lăng, ngơ ngác đáp lại anh.
“Để anh lái cho.”
“Vâng.” Chân Điềm cởi dây an toàn, mở cửa xe nhường ghế lái lại cho Trần Tuý. Trần Tuý lên xe, anh để đồ ăn vặt vừa mua vào ghế sau, “Anh không biết em thích đồ ăn vặt nào nên mua tuỳ tiện vài thứ.”
Sau khi lên xe, Chân Điềm liếc mắt nhìn ra phía sau, đàn anh tùy tiện mua thôi nhưng lại mua rất nhiều.
“Cài dây an toàn vào.”
“Vâng.” Chân Điềm giống như người máy, Trần Tuý nói gì cô làm theo nấy.
Tầng hầm đỗ xe của chung cư rất lớn, Trần Tuý không phải tìm chỗ đậu xe mà lái thẳng đến dưới lầu nhà mình luôn.
“Em sao vậy? Từ khi lên xe em cứ nhìn anh chằm chằm.” Trần Tuý nghiêng đầu Chân Điềm rồi cười hỏi cô.
Chân Điềm lúng túng ho một tiếng, khẽ quay đầu lại, “Không có, chỉ là em thấy anh đeo kính trông rất đẹp trai.”
“Thật à?” Trần Tuý cười khẽ, “Vậy thì em nhìn nhiều hơn đi.”
Chân Điềm im lặng nhìn ra ngoài cửa và không nói gì.
Trần Tuý dừng xe xong, để Chân Điềm cầm đồ ăn vặt xuống, còn anh thì mở cốp xe xách hành lý giúp cô. Chiếc vali của cô cùng kích cỡ với của Trần Nhất Nhiên, lúc Trần Tuý nhìn nó, anh không thể nín cười, rồi Chân Điềm kỳ quái hỏi anh: “Sao vậy? Vali của em có gì buồn cười hả?”
“Không có.” Trần Tuý ấn thang máy, sau đó nhìn cô nói: “Trần Nhất Nhiên đi một tuần cũng mang cái vali hệt như em đi hai ngày.”
“Á, con gái đi chơi vốn phiền phức hơn mà.” Chân Điềm đếm ngón tay, “Nào là chăm sóc da, trang điểm, rửa mặt, đắp mặt nạ này, rất nhiều luôn.”
Trần Tuý cười nhẹ, sau đó nói: “Vậy đợi lát nữa để anh nhìn xem.”
Thang máy đi lên được một lúc thì dừng ở tầng nơi Trần Tuý ở, anh mở cửa ra rồi để Chân Điềm đi vào trước, còn mình thì xách hành lý đi sau cô.
Lúc anh ra ngoài đợi Chân Điềm, anh lấy đôi dép lê mà mình mua cho cô đặt ngoài cửa. Bây giờ Chân Điềm vừa cúi đầu xuống thì nhìn thấy nó ngay, là màu hồng nhạt dành cho nữ giới, “Anh mua dép cho em hả?”
“Ừm, em mang của anh quá rộng nên không tiện lắm.” Trần Tuý ở sau lưng cô cũng thay giày, sau đó cười như không cười, nhìn cô: “Bây giờ, em hãy nghĩ xem em muốn đặt vali ở đâu.”
Chân Điềm biết đây không phải là câu hỏi đặt vali đơn giản, mà ý nghĩa sâu xa hơn của nó là đêm nay cô sẽ ngủ ở đâu.
Trong một ngôi nhà, phòng ngủ chính đương nhiên là phòng rộng rãi thoải mái nhất, nhưng nếu cô ngủ trong phòng ngủ chính thì anh sẽ ngủ ở đâu? Ghế sô pha à? Hay là giường nhỏ của Trần Nhất Nhiên?
“Ừm… em muốn nghĩ kỹ một chút.”
Trần Tuý cũng không ép buộc cô, anh tạm để vali ở phòng khách: “Vậy em cứ từ từ suy nghĩ, anh đi nấu cơm trưa, em có thể ăn đồ ăn vặt trước.”
Nếu có Trần Nhất Nhiên ở đây, nghe được điều này thì nhất định sẽ náo loạn với Trần Tuý. Bình thường trước khi ăn cơm, muốn ăn vặt nó còn phải lén lút. Thế mà với Điềm Điềm, cậu của nó lại chủ động cho chị ấy ăn cơ!
“Vâng.” Chân Điềm mở túi đồ ăn vặt ra, lấy một túi khoai tây chiên rồi chạy vào phòng bếp quấy rầy anh, “Trưa nay chúng ta ăn gì vậy ạ?”
Trần Tuý quay lại nhìn cô: “Lần trước đến nhà em, dì có làm mấy món em thích ăn., hôm nay anh cũng làm thử xem.”
“Oa, thật sao?” Chân Điềm thò đầu ra nhìn, “Có cần em giúp gì không?”
“Em biết nấu ăn à?”
“Em biết ủ bia.” Chân Điềm nói đến đây rồi lại chạy ra phòng khách, “Suýt nữa thì quên mất, hôm nay em có mang một chút bia em tự ủ cho anh, buổi trưa chúng ta cũng có thể uống.”
Cô mở vali lấy bia trong đó ra, “Anh muốn cho vào tủ lạnh không?”
“Không vội, em cứ sắp xếp đồ dùng trước đi.” Trần Tuý nhướng mày nhìn cô, “Em nghĩ ra chỗ để vali chưa?”
Chân Điềm xoa chóp mũi rồi nói: “Cứ đặt ở phòng ngủ chính vậy, mà tối nay anh chỉ còn cách ngủ sô pha.”
Trần Tuý nhìn cô cười, sau đó nói với cô: “Anh đã thay ga trải giường trong phòng ngủ chính rồi, chúng rất sạch sẽ.”
“Ồ …” Dường như ngay từ đầu anh đã mong đợi câu trả lời này, “Vậy em đi sắp xếp đồ trước, anh cứ tiếp tục nấu nha.”
“Ừ.” Trước khi Chân Điềm đến, Trần Tuý đã chuẩn bị mọi thứ gần xong, nên lúc này anh không mất nhiều thời gian lắm. Bởi vì hôm nay là nấu ăn cho Chân Điềm nên lúc dọn cơm, Trần Tuý còn chú ý đến việc bày trí món ăn.
“Màu sắc mùi vị đều hoàn hảo, cho anh một trăm điểm.” Chân Điềm chụp ảnh các món trên bàn ăn rồi mới đặt di động xuống.
Trần Tuý cười nhẹ, “Còn chưa nếm thử sao em biết ngon?”
“Anh nấu đương nhiên là sẽ ngon ạ.” Chân Điềm cầm đũa ăn thử món đậu phụ Ma Bà do Trần Tuý làm. Đậu phụ vừa được nấu xong không bao lâu nên vẫn còn hơi nóng, Chân Điềm chỉ cắn một miếng nhỏ rồi giơ ngón tay cái lên tặng Trần Tuý: “Ngon quá, đậu phụ rất mềm, ăn rất ngon!”
Trần Tuý khẽ cong môi, sau đó cũng cầm đũa lên: “Em thích là được.”
“Ừm, em rất thích!” Chân Điềm khen ngợi đầu bếp hôm nay đã làm tròn bổn phận, “Học trưởng, hôm nay anh nấu cơm rồi thì trưa mai cứ giao cho em nấu đi.”
Cô nói những lời này khiến Trần Tuý rất kinh ngạc: “Em biết nấu ăn thật sao?”
“Khà khà, ngày mai anh chỉ cần về nhà là có cơm ăn ngay!” Chân Điềm nói xong thì hơi lo lắng hỏi: “Trưa mai anh có về nhà ăn cơm không?”
Trần Tuý gật đầu: “Nếu em nấu thì đương nhiên anh sẽ về.”
“Ahaha, thật ra buổi tối anh ăn cũng được, đừng miễn cưỡng.” Chân Điềm biết mấy ngày nay anh rất bận.
“Trưa mai anh sẽ về.” Trần Tuý nhắc lại một lần nữa, như thể đang hứa với cô điều gì đó rất quan trọng. Phong thái và giọng điệu của anh khiến Chân Điềm bỗng đỏ mặt, cô khẽ cúi đầu nói: “Vâng.”
Trần Tuý đưa tay xoa đầu cô, ánh mắt rất dịu dàng: “Anh sẽ không để em ở nhà một mình đâu.”
Trái tim của Chân Điềm bắt đầu đập loạn, cô dùng một tay che ngực mình, tay còn lại cầm đũa gắp một miếng sườn nhỏ cho Trần Tuý: “Anh ăn đi, để lâu sẽ nguội.”
“Ừm.” Trần Tuý cười rồi buông lỏng tay.
Trong nhóm phụ huynh, cô giáo đã gửi hình ảnh bữa trưa mà hôm nay các em nhỏ tự nấu. Trần Tuý cúi đầu kiểm tra điện thoại, Chân Điềm tò mò nhìn anh: “Sao vậy?”
“Giáo viên chủ nhiệm của Trần Nhất Nhiên gửi video.” Trần Tuý xoay điện thoại lại rồi đưa cho Chân Điềm, ”Hôm nay bọn nhỏ tự nấu cơm.”
“Giỏi vậy ạ?” Chân Điềm thích thú xem đoạn video do giáo viên quay lại. LúcTrần Nhất Nhiên xuất hiện, cô hào hứng nói với Trần Tuý, “Em thấy Thiện Thiện rồi haha. Mỗi ngày giáo viên đều sẽ gửi video vào nhóm như thế này ạ?”
“Ừm, trước đó còn có mấy cái nữa. Muốn xem thì đợi lát nữa ăn cơm xong rồi xem.”
“Vâng.” Chân Điềm cười với Trần Tuý, cầm ly bia trong tay lên rồi đụng vào ly anh, “Nào, cạn ly.”
Buổi trưa hai người uống chút bia, buổi chiều cũng không đi đâu, chỉ ở nhà xem bộ phim mà lần trước chưa xem. Chân Điềm vốn đang ngồi đàng hoàng, âm thầm phân ranh giới với Trần Tuý, nhưng mới vừa xem một lúc thì cô đã ngả vào vòng tay của anh, rồi anh cũng thuận tay ôm lấy eo cô.
Vừa tựa vào Trần Tuý vừa ăn vặt vừa xem phim, Chân Điềm cảm thấy cuộc sống của cô đã đạt đến đỉnh cao: “Bây giờ em hiểu tại sao anh lại nói anh thích hẹn hò ở nhà hơn rồi, bởi nó thực sự rất thoải mái.”
Trần Tuý cười một tiếng rồi cúi đầu nhìn xuống mái tóc rối của cô, hỏi: “Em không đến quán à?”
“Không ạ.” Chân Điềm lắc đầu, “Em nói với mẹ là đi du lịch, nên đã diễn thì phải diễn cho đến cùng. Hôm nay em không đến quán, dù sao em cũng là chủ, em có quyền quyết định.”
Tiếng cười khẽ của Trần Tuý lại vang lên trên đầu cô, khiến Chân Điềm không nhịn nổi phải ngẩng đầu nhìn anh.
“Sao thế?” Trần Tuý nhìn xuống, thấp giọng hỏi.
Chân Điềm vươn tay vòng qua cổ anh, “Anh cười rất êm tai.”
Lúc này Trần Tuý không nhịn được cười thêm vài lần nữa, rồi anh cúi đầu hôn nhẹ lên môi cô một cái, “Nếu em không đi thì tối nay chúng ta lại ăn cơm nữa đúng không? Anh thấy lúc trưa em ăn vặt khá nhiều, chắc sẽ không còn bụng để ăn tối.
“Ai nói, em vẫn có thể ăn được!” Đồ ăn lúc trưa còn chưa ăn xong, nếu tối nay vẫn không giải quyết hết, để đến ngày mai sẽ ăn không ngon.
Trần Tuý chỉ nghĩ cô nói cho vui miệng vậy thôi, nhưng không ngờ cô vẫn còn sức ăn nữa. Sau bữa cơm tối nay, anh nhận ra một điều, phụ nữ thường hay nói ‘một cái dạ dày để ăn cơm, một cái để ăn vặt’ chắc có thể là thật.
Sau khi ăn cơm, sắc trời dần tối đi, Trần Tuý đi tới cửa phòng ngủ chính gõ cửa hai cái, hỏi Chân Điềm bên trong: “Em muốn đi tắm trước không?”
Tim Chân Điềm run lên, đây là lời thoại gì thế. Không không, đó chỉ là suy nghĩ điên rồ của cô thôi.
“Vâng, em thu dọn chút rồi đi tắm.”
Trần Tuý gật đầu rồi xoay người rời đi, Chân Điềm lấy đồ ngủ ra, vào phòng tắm tắm rửa. Nhà này chỉ có một phòng tắm, cũng không có phòng ngủ chính riêng, nên lúc Chân Điềm đóng cửa, cô còn đỏ mặt khoá trái lại.
Trần Tuý đang ngồi đọc sách trong phòng khách, nghe tiếng nước chảy ào ào trong phòng tắm thì không đọc được một chữ nào.
Quả nhiên anh vẫn không nên để Chân Điềm đến nhà, anh quá tin tưởng vào khả năng kiềm chế của mình rồi.
Mới sáng Chân Điềm cũng đã tắm nên cô cũng không tắm lâu, một lát thì cô đã đi ra. Sau khi cô mở cửa, mùi sữa tắm cũng thoang thoảng đi theo, Trần Tuý quay đầu nhìn cô, hơi mím môi hỏi: “Xong rồi hả?”
Giọng anh trầm xuống, hơn nữa hơi thở cũng bất thường.
Chân Điềm nhanh chóng gật đầu với anh, “Ừm, anh cũng nhanh đi tắm đi, ngày mai còn phải dậy sớm nữa.”
Lúc này, cô thấy cực kỳ sáng suốt khi mang bộ đồ ngủ áo quần dài theo. Mặc dù che kín cả người nhưng cô mới vừa tắm xong, đứng trước mặt Trần Tuý thì cô vẫn xấu hổ không thôi.
“Vậy anh đi tắm đây.” Trần Tuý đứng dậy đi vào phòng tắm, sau khi anh đóng cửa, Chân Điềm thở phào nhẹ nhõm một hơi. Trời ạ! Sao cô lại căng thẳng đến vậy cơ chứ!
Cô đang ngồi trước bàn, niệm chú cho đầu óc thanh tỉnh. Cô còn chưa niệm xong thì tiếng nước trong phòng tắm đột nhiên ngừng lại, theo đó là một tiếng ‘cạch’, rồi Trần Tuý mở cửa ra ngoài.
Cả người Chân Điềm mất khống chế, cô quay người nhìn về phía Trần Tuý.
Dường như lúc đi vào Trần Tuý đã quên mang đồ ngủ nên bây giờ anh không mặc gì ngoài chiếc khăn tắm màu trắng quấn quanh eo. Trên mái tóc đen còn có một chiếc khăn nhỏ, anh đang đưa tay nhẹ nhàng lau tóc. Như cảm nhận được ánh mắt của Chân Điềm, anh hơi nghiêng đầu rồi nhìn cô. Ngôn Tình Sắc
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]