Ma Kết vừa bước vào công ty được mười phút thì một người nữa làm náo loạn đám paparazi. Náo loạn thì hơi quá nhưng người làm náo loạn nơi này là một cô bé tầm 16t. Chỉ liếc đám paparazi một cái, cô sải chân bước vào công ty. Cô đi qua người nào, người đó đều cúi chào rất kính cẩn.
- Chào Phó Tổng.
Cô đi thẳng lên lầu, đứng trước căn phòng có cái bảng vàng chữ xanh: "PHÒNG TỔNG GIÁM ĐỐC". Đôi tay cô nắm chặt, nghiến răng giơ chân, không khách sáo đạp tung cửa phòng, đôi mắt giận dữ nhìn Thiên Yết.
Nhìn cô em gái, Thiên Yết khẽ rùng mình, nuốt nước bọt, cười trừ:
- Bình Nhi, em bình tĩnh.
Thiên Bình bước từ tốn đến chỗ Thiên Yết. Nhưng mặt của cô với từng bước đi không giống nhau chút nào cả. Thiên Bình đạp chân lên ghế, tay kéo cái cà vạt của Thiên Yết, cười một cái. Thiên Yết anh đã có cảm giác muốn đổ mồ hôi hột rồi. Thiên Bình tự dưng tắt ngúm nụ cười, trừng mắt nhìn anh, nghiến răng nói:
- Anh lỳ vậy sao? Tôi đã nói là cấm gọi, tôi đi đâu kệ tôi, không cần anh quan tâm. Một ngày gần 100 cuộc, anh rỗi hơi đến vậy sao?
Thiên Yết không nói gì, chỉ ngập ngừng:
- Ờ thì...anh...
- Im!
Thiên Bình nghiến răng nói, sau đó lôi Thiên Yết ra ngoài.
- Tốt nhất là đứng đó đi.
Rồi cô đóng sầm cửa lại làm Thiên Yết giật mình. Thở hắt một cái, cô quay người ngồi vào ghế của Thiên Yết.
Tiếng nói thêm tiếng đóng cửa kinh dị đó đó khiến Ma Kết đang ngủ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/12-chom-sao-yeu-em-khong-hoi-han/3399/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.