Hoàng cung, ngự thư phòng…
- Hoàng huynh, Kim Quốc phái sứ giả tới, nghe nói là muốn cầu thân – Thiên Ân tay cầm một chiếu thư vàng nhạt hướng về phía XÀ PHU đang trầm tư nói.
- Hừ, bản đồ còn ở Caidoz, bọn họ dám không tới sao?... – XÀ PHU nhìn tới hai chữ “cầu thân” liền nhíu mày - …Cầu thân cho ai?
- Hình như là Ngũ công chúa của Kim Quốc - Hoàng Phủ Lâm Uyên. Mệnh danh đệ nhất mĩ nhân, tinh thông cầm kì thi họa, tính tình đoan trang lại hiền thục. Là người thiện tâm có tiếng – Thiên Ân dùng giọng như trả bài tuôn ra một tràng, không bận tâm hoàng huynh nhà mình có để ý hay không.
XÀ PHU nghe đệ đệ nói xong liền cười nhẹ:
- Thiện tâm? Nữ nhân trong cung cấm cũng có kẻ thiện tâm sao?... - nói đến đây, XÀ PHU giật mình, cúi đầu lẩm bẩm - …Có, Dung nhi, ít nhất là có muội.
Thiên Ân cảm thấy XÀ PHU không bình thường, cũng loáng thoáng nghe được câu nói thầm ấy. Hắn đột nhiên hỏi:
- Đại ca, cái kia…huynh đối với Lan phi…là thế nào vậy?
XÀ PHU giật mình, nhớ tới nữ nhân kì lạ kia, ánh mắt chứa một tia ôn hòa. Thực nhẹ, thực nhỏ, đến chính hắn cũng không biết:
- Nàng…ta cũng không biết. Đối với Dung nhi, ta cũng chưa từng có cảm giác này. Nói ghét không ghét, nói thích…hẳn là có một chút đi… - rồi lại như nghĩ đến chuyện gì đó, hắn buông một tiếng thở dài -...lúc thấy nàng ta đi với người khác sẽ vô thức khó chịu, gặp mặt nhau lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/12-chom-sao-xuyen-khong/774568/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.