- Phản ứng của các ngươi hình như hơi quá đó – XÀ PHU mặt vẫn nụ cười nham nhở nói
- Ngươi thực sự là vị vua “cần chính yêu dân” mà mọi người nói tới? – THIÊN BÌNH
- Đúng – “Mình đúng là giỏi quá đi, được ca ngợi nhiều như vậy”
- Ngươi không nói nhảm chứ? – BẢO BÌNH
- Không – “Cô nương này sao lại nói thế, mặt mình gian lắm sao?” (chính xác là vậy)
- Nhưng vua đi vi hành thường dùng tên giả mà? – KIM NGƯU
- Chính vì ai cũng nghĩ thế nên ta mới dễ chuồn đi chơi đó – XÀ PHU miệng ngoác rộng, mặt lộ rõ vẻ tự mãn.
13 người nhìn XÀ PHU không chớp mắt, đây chính là mình quân “cần chính yêu dân” sao? Không giống chút nào hết nga. Hắn giống mấy tên côn đồ “lưu manh giả danh tri thức” hơn. Như đọc được suy nghĩ của mọi người, XÀ PHU cười nói:
- Đừng nghĩ ta tệ thế chứ, dù gì ta cũng thực sự là minh quân “cần chính yêu dân” mà.
- Được rồi, vậy hoàng thượng gặp chúng tôi làm gì đây? – BẠCH DƯƠNG
- Ta đã nói rồi, muốn giúp các ngươi trừ Bách Hoa Lâu, hơn nữa…. – XÀ PHU khuôn mặt nham hiểm liếc về phía Thiên Ân
- Hai mươi sáu mạng người Trường Thanh huyện, con trai thừa tướng bị hành hung, đừng nói các người không liên quan nhá – Thiên Ân mỉm cười nói
12 người giật mình, kẻ này…hoàng thượng đã biết chuyện, không phải tới bắt họ chứ?
- Đừng lo, ta không bắt các ngươi đâu, các ngươi giúp ta trừ một tên tham quan,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/12-chom-sao-xuyen-khong/774545/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.