Trong một căn mật thất kin đáo, bốn nữ tử quỳ gối trước một nữ nhân khác có vẻ đã lớn tuổi nhưng khuôn mặt già dặn vẫn còn nét thanh xuân. Giọng nói cao mang theo luồng hơi lạnh cất lên:
- Bị đánh bại? – nữ nhân ngiêng đầu, khóe môi cong lên như đang trêu đùa.
Nữ tử áo hồng trông có vẻ lớn nhất trong bốn người khẽ nói:
- Chuyện này, là do một bọn lạ mặt, hình như từ nơi khác đến
- Ta không hỏi lý do. Nói, các ngươi bị đánh bại – nữ nhân chất giọng vẫn lạnh băng hỏi lại
- Dạ…đúng…đúng là vậy
- VÔ DỤNG
Lời vừa thốt lên, lập tức bốn nữ tử khác xuất hiện, kề kiếm vào cổ đám người đang quỳ. Nữ nhân nhẹ nhàng nói:
- Lâm Nguyệt, Quế Chi, Ngọc Diệp, Lệ Nguyệt các ngươi theo ta đã 10 năm rồi nhỉ?
- Dạ…vâng
Giọng nói thoáng nét vui mừng, dường như mong người kia niệm tình mà tha thứ. Nữ nhân khóe miệng lại cong lên, nghe ra chút hi vọng trong lời đáp, nàng cười thầm một đám tham sống sợ chết. Vô dụng giữ không có lợi. Chất giọng nhàn nhạt lại vang lên:
- Vậy thì tới lúc các ngươi biến đi rồi. Chu Tước
Hồng y nữ tử nhận lệnh, một nhát chém chết bốn người. Ánh bạch quang lóe sáng, khuôn mặt lạnh lẽo, lưỡi kiếm đọng máu nhỏ xuống sàn gỗ. Bốn cái xác ngã xuống, nữ nhân kia tiếp lời:
- Chu Tước, việc này ta có thể tin ngươi?
Ánh mắt thâm sâu khó dò, nét mặt tươi cười không hiểu là giận hay vui, lời nói thốt ra không biết là câu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/12-chom-sao-xuyen-khong/774539/chuong-23-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.