Vào một buổi sáng chủ nhật đẹp trời…Tại nhà Bảo Bình…(Reeeng!)Chiếc đồng hồ báo thức trên bàn Bảo Bình kêu lên.– Ưm…Cô khẽ “ưm” một tiếng rồi quay đi nhưng tiếng đồng hồ vẫn kêu.Cô lấy gối bịt tai lại, trở mình nhưng cái đồng hồ chết tiệt ấy vẫn kêu không ngừng nghỉ.Bảo Bình với tay ra hất bay cái đồng hồ đáng thương xuống đất rồi ngủ tiếp.30′ sau…Bảo Bình vươn vai với lấy cái điện thoại bên cạnh cái đồng hồ và nhìn giờ.Một tiếng hét thất thanh vang ra từ phòng của Bảo Bình.– Chết toi rồi!!!!!!9’40 rồi!!!! Oimeoi!!!!! Chết thật rồi!!!!Cô bật ngay dậy rồi chạy thẳng vào phòng tắm làm vệ sinh cá nhân và thay quần áo.Bảo Bình hôm nay diện cả cây hồng nhạt.Cô liếc qua cái bàn học và nhìn thấy chiếc vòng cổ trên bàn, cô nhấc nó lên rồi đeo vào cổCô ngắm mình trước gương mấy phút rồi mới chịu bước ra khỏi phòng.Xuống dưới nhà cô chỉ kịp chào bố mẹ qua loa rồi phi như bay ra khỏi nhà.– Bye bye bố mẹ! Con đi đây!(Rầm! )Cái cửa bị đóng một cách không thương tiếc.Cô leo lên chiếc taxi, rồi nói với ông tài xế.– Bác ơi!!! Cho cháu tới số XXX đừng YY với ạ!!! Nhanh lên giùm cháu, cháu đến muộn là chết chắc đấy ạ!!!20′ sau…Tại một tiệm bánh nhỏ, có một người con trai cực kì đẹp zai, khuân mặt hơi lạnh lùng.Có mấy cô gái đẩy mạnh một cô gái khác đến đi gần để làm quen.– Này tớ cũng xấu hổ lắm chứ bộ!!! Thôi tha cho tớ đi mà!!!Cô ta đỏ mặt quay lại chỗ đám bạn.– Cứ đi đi! Có bọn này yểm trợ!!!Cô gái kia tiến đến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/12-chom-sao-va-ngoi-truong-cap-3/3119435/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.