-Ờm…cậu là Phùng Minh Long phải không?-Nguyệt Minh hỏi cậu bạn cùng bàn.
-Um. Tớ là Phùng Minh Long, còn cậu là Nguyệt Minh phải không nhỉ?-Long quay sang đáp cô bạn cùng bàn.
-Tớ là Nguyệt Minh, rất vui được làm quen nha. Ờm…có chuyện này tớ muốn nhờ cậu, không biết cậu có giúp được không.-Cô bạn cười, rồi ngay sau đó đỏ mặt hỏi.
-Ừ, cậu nói đi.
-Thì… chả là tiết sau học Toán ấy, mà tớ cũng không tự tin về môn Toán của mình cho lắm. Nếu như cậu đồng ý thì có thể kèm tớ học không?-Nguyệt Minh nói, giọng ngại ngùng, má ửng đỏ làm cho người bạn cùng bàn bất chợt thốt lên:
-Dễ thương ghê!-Long chăm chú nhìn cô bạn.
-Cậu nói gì cơ?-Nguyệt Minh ngẩng đầu lên, hai má đã đỏ nay còn đỏ hơn, đôi mắt mở to nhìn Long.
-Ơ…không có gì đâu.-Long cũng đỏ mặt quay đi.
-Nói đi mà. Cậu vừa nói gì thế?-Nguyệt Minh năn nỉ.
-Không nói đâu.
-Đi màaaa. Phùng Minh Long coi như tớ xin cậu đấy.-Nguyệt Minh kéo áo Long đang quay đi.
-Được rồi được rồi. Tớ nói cậu dễ thương quá, ngốc ạ.-Long bất ngờ quay lại, mặt đối mặt với Nguyệt Minh, dí vào trán cô bạn, không hề để ý tới khoảng cách rất gần giữa hai người.
-Ơ…cậu…-Nguyệt Minh hơi bất ngờ, bối rối quay đi.
Chính Long cũng bất ngờ với hành động của mình, anh lập tức quay đi.
-Ơ, tớ xin lỗi.-Long cũng vô cùng bối rối, anh không hiểu mình bị làm sao nữa.
-Không sao đâu, không sao đâu mà. Hì hì.-Nguyệt Minh nói, rồi lại nở một nụ cười thật tươi, trên má vẫn phảng phất những vệt hồng.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/12-chom-sao-va-lop-hoc-tinh-yeu/1739146/chuong-48.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.