Cô quay lại nhìn Sư ca, đôi mày ngà kẽ nhíu lại, tay đặt lên trán Sư Tử, miệng lầm bầm:
- 37,5 độ C, đâu có sốt đâu, tên này bị sao thế nhở?
Còn về anh, lúc tay cô để gần mình, gương mặt anh Tuấn thoáng ửng đỏ nhưng dần chuyển sang màu đen sau câu nói của Bình Nhi vô cùng "Hiền lành" này... ( Ờ, hiền ghê, bắn một phát xuyên tim, chết luôn, khỏi cần chảy máu)
- Cô... Coi như tôi đã sai lầm khi lo cho cô đi!
- Thôi nào em chỉ đùa chút thôi, dù sao cũng cảm ơn anh!
Câu nói ngọt như mía lùi của Thiên Bình làm chàng Sư đổ mồ hôi hột, thôi rồi, cá cược vụ giả tình nhân hôm ở Bích Nguyệt lâu... Sao anh có thể quên chứ, bị nàng vampire đội lớp Thiên thần này xỏ mũi rồi. Haizzz, anh đã quên mất từ hồi kiếp nào rồi, con nhỏ này làm gì nhớ dai dữ. Trong khi Sư ca còn miên man trong dòng suy nghĩ thì Thiên Bình đã bước lên đài. Tà áo hồng đào cùng mái tóc bạch kim đơn giản bay trong gió, lộ rõ gương mặt thanh tú của thiếu nữ tuổi thanh xuân. Nhưng sao... Ẩn sâu trong đó lại chất chứa một thứ gì đó lạnh lùng và vô cảm vậy? Cô ngồi cạnh giá vẽ, đôi tay lướt qua tấm lụa trắng, khoé môi khẽ nhếch lên. Một sự cao quý mang cốt cách hoàng tộc khiến ai cũng phải nể sợ vài phần. ( Ai da, người của hoàng gia thật mà, ba ba chỉ là vương gia mừ)
- Muội... Muội... T... Ta là Uyên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/12-chom-sao-va-hanh-trinh-nguoc-thoi-gian/3135731/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.