Tam Tâm nhìn Bảo Bình bằng đôi mắt xếch lạnh lùng. Cô khẽ run lên trước cái nhìn đó. Nó lạnh, lạnh thấu xương. Trông yên bình như làn nước mùa thu nhưng lại lạnh như cái rét của mùa đông. Hắn ta nhìn biểu cảm cứng đờ của cô thì hỏi:
_Em sợ tôi sao? Từ khi nào thế?
Cô cố gắng trấn áp nỗi sợ hãi cuồn cuộn trỗi dậy trong người, cô nói bằng đôi môi run rẩy:
_Chẳng phải anh nên tự đặt câu hỏi đó cho bản thân mình sao?
Tam Tâm không trả lời. Vẫn tiếp tục nhìn cô bằng ánh mắt rét buốt ấy. Cô chỉ muốn đi dạo hóng gió không ngờ lại bị hắn bịt miệng rồi đưa ra góc tối này. Sự xuất hiện của hắn là một hồi chuông cảnh giác đánh mạnh vào lòng cô. Đối diện hắn chiếc mặt nạ bình tĩnh của cô cũng bị sợ hãi xô vỡ ra, để lộ một thiếu nữ 18 đang bị bóng ma quá khứ giam lại.
Cả hai cùng hồi tưởng về một đoạn quá khứ có tốt đẹp cũng có sự xấu xa.
" _Thủy Bình, con lấy giúp mẹ lọ thuốc màu xanh kia nào!-một người phụ nữ xinh đẹp có tới 7 phần giống Bảo Bình nói với cô. Thủy Bình lúc này chỉ là 1 cô nhóc chừng 6-7 tuổi. Cô lon ton chạy lại kệ thuốc tìm lọ thuốc màu xanh. Cô bé nhìn trên nhìn dưới cái kệ. Đâu nhỉ? À đây rồi! Cô nhón chân với lên kệ trên lấy lọ thuốc thì "Rầm" 1 cái. Mẹ Thủy Bình và cả bệnh nhân kia nữa cũng nhìn sang cô nhóc. Cô vội vàng phân bua:
_Không, không phải con làm đâu!
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/12-chom-sao-va-bo-toc-nguoi-soi/99635/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.