Đó là chín đứa bé ngồi cùng một góc tường. Trên cổ mỗi đứa đều có một con số. Chúng đều bẩn thỉu và gầy gò, nhưng nụ cười vẫn luôn trên môi.
Chúng đang chơi cùng nhau. Rất vui.
Đừng, đừng mà. Dừng lại đi.
Một hồi kẻng dài vang lên, đầy thúc giục vội vã. Bọn trẻ nhanh chóng chạy đến sảnh chính cùng với cái bụng lép kẹp. Bà xơ đã bảo nếu chúng đến chậm, chúng sẽ mất phần ăn.
Cô nhóc với mái tóc nâu bị ngã về phía sau, bộ quần áo đã sờn cũ càng lấm lem bùn đất. Bé nằm bệt ra nền đất lạnh lẽo. Nhưng các đứa trẻ khác không mảy may bận tâm, cái đói và sự ích kỉ đã che lấp những mặt tốt của chúng.
Một bàn tay nhỏ nhắn chìa trước mặt bé.
Lại là nó. Xin đấy, hãy tỉnh lại đi. Kí ức này, chân thực quá.
- Tất cả là do cậu.
Cô bé nhỏ đau đớn giương đôi mắt nhìn.
- Là do em.
Cậu chàng quay đi. Đôi đồng tử màu huyết dụ sắc sảo lạnh lùng, gạt phăng tay cô bé khiến bé ngã khuỵu xuống.
- Tại cậu đấy, Lib.
- Do cậu.
Giọng nói này lẫn vào giọng nói nọ, nhưng chúng đều cùng một nội dung.
Không phải, không phải do tôi. Không phải, xin các người, sao lúc nào cũng là tôi. Tôi, tôi không sai.
HỘC...HỘC
Libra Hally ôm đầu bật dậy, chiếc mền trắng không còn ở vị trí ban đầu. Cô đấm mạnh vào giường, như trút đi cơn phẫn uất tột cùng. Cô gập người, cúi mặt áp vào đầu gối. Nước mắt rơi lã chã ướt cả chiếc gối cạnh đấy.
Cơn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/12-chom-sao-true-or-false/23690/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.