Đạo quốc, năm Uyên Điểu thứ hai, Hoàng đế Song Tử lệnh cho đệ nhất công chúa Song Ngư đến ngự thư phòng gặp mình, một phần là muốn thăm hỏi tiểu muội, một phần là để thông báo hỷ sự cho một trong những vị nữ nhân cao quý bậc nhất Kinh thành này.
"Song Ngư tham kiến hoàng thượng. Hoàng thượng vạn an."
Song Tử phất tay, mỉm cười thân thiện: "Tiểu muội bình thân, đối với trẫm không cần quá câu nệ."
Mặc dù đã nhận được sự thoải mái từ hoàng huynh, nhưng Song Ngư vẫn một mực thận trọng và giữ gìn lễ nghĩa: "Tạ hoàng thượng."
Nàng từ từ đứng thẳng người lên, để lộ dáng vẻ đoan trang thanh tú. Nàng ngẩng đầu, để lộ khuôn mặt xinh đẹp khuynh thành. Nàng được xưng tụng là thiên hạ đệ nhất mỹ nhân, nức tiếng gần xa. Không ai là không biết đến nàng, không ai là không ngẩn người trước sắc đẹp của nàng. Nàng trở thành huyền thoại, là truyền kỳ, là tài nguyên của Đạo quốc. Nhưng nàng lại chẳng có vẻ gì là quan tâm đến những danh xưng đó. Ngày này qua tháng nọ, nàng chỉ ở biệt viện đọc sách đánh cờ, thi thoảng đi vấn an thăm hỏi vài người trong hoàng tộc, rảnh rỗi lại ngồi thẫn thờ ngắm mây trôi.
"Hoàng thượng hôm nay cho gọi Song Ngư đến, chẳng hay là có chuyện gì muốn dạy bảo?"
"Không vội, không vội." Song Tử phất tay "Mời tiểu muội ngồi. Người đâu, dâng trà."
Song Ngư làm theo lời hoàng huynh, nhẹ nhàng quỳ xuống tấm thảm mềm đã được chuẩn bị sẵn bên cạnh là chiếc bàn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/12-chom-sao-thanh-xuan-dep-tua-giac-mo/2174215/chuong-111.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.