Tầng hai của ngôi nhà hoang rộng lớn được lấp đầy bởi ánh sáng của mặt trời đầu thu. Người ta cơ hồ còn có thể ngửi thấy mùi sơn cũ thoang thoảng trong không gian, vừa hư ảo, vừa chân thực. Cả ký ức hiện về như thác lũ, cả những chuyện đã xảy ra với họ mà nói cứ như một giấc mộng kinh hoàng chẳng ai muốn đối mặt.
"Đám vệ sĩ đó là của tôi đấy."
Sau khi buông một câu ngắn ngủn như thế, Chloe thở dài, tìm một điểm tựa mà ngồi xuống. Mái tóc cô buông dài dưới chiếc mũ nấm màu xám tro như cũng toát ra một nỗi buồn rõ rệt.
"Lúc đó tôi rất thắc mắc." Nhân Mã cúi mặt, nói bằng âm lượng rất nhỏ "Nhưng từ khi thấy cô thì cũng đã lờ mờ đoán ra rồi."
Không gian im ắng và buồn bã. Chloe cắn môi, đôi mắt hoe đỏ như chực khóc: "Tôi xin lỗi! Nếu lúc đó tôi suy nghĩ nhiều hơn thì đã không phải đẩy mọi người đến hoàn cảnh này."
Thiên Bình mím môi, bàn tay đã nắm chặt lại nổi đầy gân xanh. Giờ đây, có lẽ Thiên Yết chính là người bình tĩnh và lý trí nhất. Anh vỗ vai Thiên Bình như để an ủi, đồng thời quay sang nói chuyện với Chloe.
"Cũng không thể trách cô được. Nếu lúc đó cô không ra tay thì có lẽ không chỉ Tô Bảo Bình, mà ngay cả Nhân Mã cũng gặp nguy hiểm." Ngừng một lát, anh nói thêm "Cô đã cố gắng giúp chúng tôi. Chúng tôi nên cảm ơn cô mới phải."
"Tôi không dám nhận lời cảm ơn đó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/12-chom-sao-thanh-xuan-dep-tua-giac-mo/2174182/chuong-96.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.