*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Một buổi sáng bình thường như bao buổi sáng. Chỉ khác là tiết trời đã vào thu, gió se se lạnh, thổi qua vòm cây, tạo nên những âm thanh xào xạc. Ánh nắng cũng bớt gay gắt hơn, thay vào đó là bầu không khí mờ tối lãng đãng khiến người ta không cam lòng nghe theo sự sắp đặt của chính bản thân ký thác vào chuông báo thức, vùi mình vào chăn ngủ tiếp.
Tư thế nằm của Sư Tử rất xấu, khuôn mặt cũng chẳng phải dạng công chúa ngủ trong rừng mà hoàng tử vừa nhìn đã muốn hôn. Rất may là cô sống một mình. Một mình thì có thể ngủ nướng. Dự án kết thúc chưa được bao lâu đã phải trải qua nhiều chuyện kinh khủng như thế, cô thật sự là không kham nổi. Mi mắt buồn trĩu, cô lại rơi vào cơn mộng mị liên miên. Cho đến khi một chuỗi âm thanh dội vào tai, rất khó chịu.
Ding doong... Dinh doong... Ding doong... Ding doong... Ding doong...
Sư Tử lẩm nhẩm đếm trong vô thức, ít nhất phải có hơn chục lần Dinh doong như thế. Cô không chịu được nữa, nhổm người dậy hét lên. Vì mới tỉnh giấc nên giọng nói có đôi chút khàn đặc, lại hơi mơ hồ khó tả.
"Ai đó?"
Tiếng chuông cửa ngừng hẳn. Một giọng nam vang vọng: "Tôi là Bạch Dương đây."
Sư Tử không chút kiêng nể mắng luôn: "Anh bị thần kinh à?"
Bạch Dương hơi khựng lại, nhất thời chẳng biết nên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/12-chom-sao-thanh-xuan-dep-tua-giac-mo/2174163/chuong-87.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.