Chương trước
Chương sau
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Một buổi sáng bình thường như bao buổi sáng. Chỉ khác là tiết trời đã vào thu, gió se se lạnh, thổi qua vòm cây, tạo nên những âm thanh xào xạc. Ánh nắng cũng bớt gay gắt hơn, thay vào đó là bầu không khí mờ tối lãng đãng khiến người ta không cam lòng nghe theo sự sắp đặt của chính bản thân ký thác vào chuông báo thức, vùi mình vào chăn ngủ tiếp.

Tư thế nằm của Sư Tử rất xấu, khuôn mặt cũng chẳng phải dạng công chúa ngủ trong rừng mà hoàng tử vừa nhìn đã muốn hôn. Rất may là cô sống một mình. Một mình thì có thể ngủ nướng. Dự án kết thúc chưa được bao lâu đã phải trải qua nhiều chuyện kinh khủng như thế, cô thật sự là không kham nổi. Mi mắt buồn trĩu, cô lại rơi vào cơn mộng mị liên miên. Cho đến khi một chuỗi âm thanh dội vào tai, rất khó chịu.

Ding doong... Dinh doong... Ding doong... Ding doong... Ding doong...

Sư Tử lẩm nhẩm đếm trong vô thức, ít nhất phải có hơn chục lần Dinh doong như thế. Cô không chịu được nữa, nhổm người dậy hét lên. Vì mới tỉnh giấc nên giọng nói có đôi chút khàn đặc, lại hơi mơ hồ khó tả.

"Ai đó?"

Tiếng chuông cửa ngừng hẳn. Một giọng nam vang vọng: "Tôi là Bạch Dương đây."

Sư Tử không chút kiêng nể mắng luôn: "Anh bị thần kinh à?"

Bạch Dương hơi khựng lại, nhất thời chẳng biết nên phản ứng thế nào cho phải. Một buổi sáng đột nhiên bạn có lòng tốt đánh thức người ta dậy, sau đó lại bị nặng lời, thử hỏi xem bạn sẽ có cảm xúc như thế nào. Hừm... Thật ra cũng không phải. Vì lòng tốt của anh hôm nay là có chủ đích mờ ám phía sau.

Ding doong... Dinh doong... Ding doong... Ding doong... Ding doong...

Sư Tử thức không đành mà ngủ cũng không yên, lập tức gào lên, giọng nói khản đặc: "Đồ điên!"

Tiếng chuông ngừng lại, giọng nói anh vọng vào phòng ngủ của cô có đôi chút ngập ngừng: "Cô bị ốm à?"

Sư Tử ngẩn người, thử hắng giọng, thấy cổ họng đúng là hơi đau, còn có cảm giác ngưa ngứa cồm cộm rất khó chịu. Hình như là bị cảm thật rồi. Cô hạ giọng, cố để bản thân không bệnh nặng hơn nữa: "Tôi đã sắp chết thế này rồi. Anh cho tôi ngủ thêm chút nữa đi nha nha nha. Muốn nói gì trưa hẵng quay lại."

Bạch Dương khẽ nhíu mày, trong lòng đột nhiên dấy lên chút lo lắng. Chẳng biết là cô có ổn không nữa. Tuy cô biết nữ công gia chánh, nấu ăn cũng khá ngon, nhưng đối với bản thân lại quá tùy tiện, chẳng chút trân trọng, yêu thương, thành ra một đống chuyện ập đến cùng một lúc, cô có bị bệnh anh cũng không lấy gì làm lạ.

Ding doong... Dinh doong... Ding doong... Ding doong... Ding doong...

Lần này thì mức kiên nhẫn của Sư Tử đã đi đến giới hạn: "Phải làm gì thì anh mới chịu đi đây hả?"

Ding doong... Dinh doong... Ding doong... Ding doong... Ding doong...

Sư Tử bật dậy, lết cả người ra mở cửa. Đập vào mắt cô là thân ảnh quen thuộc của anh chàng hàng xóm. Vẫn mái tóc nâu hơi xoăn bồng bềnh, vẫn cặp kính áp tròng màu xám bạc như chưa bao giờ được tháo ra. Hôm nay anh ăn vận khá thoải mái, áo phông cổ tròn đơn giản màu trắng phối cùng quần bò màu nâu nhạt. Nhìn thấy anh, cô không khỏi đỏ mặt, trong vô thức cúi xuống nhìn lại bản thân mình.

Thật đáng xấu hổ biết bao! Mái tóc dài màu vàng nâu rối tung còn chưa kịp chải, mặt mũi hốc hác bơ phờ, váy ngủ hình mèo ngắn ngang đầu gối. Sư Tử không có thói quen mặc nội y khi ngủ, khi Bạch Dương cúi xuống, dù không cố ý nhưng ánh mắt vẫn chạm phải vùng ngực hơi nhô lên của cô. Anh hắng giọng, lại điều chỉnh hướng nhìn, bâng quơ một câu cho đỡ ngại.

"Hôm nay dù là ngày nghỉ cũng không nên ngủ nướng như vậy chứ."

Sư Tử nhìn anh bằng cặp mắt đờ đẫn xen lẫn chút trách móc: "Tôi bị bệnh."

Bạch Dương rất chân thành đưa ra ý kiến: "Đó là do cô cứ nhốt mình trong nhà hoài, không chịu đi thưởng khí trời nên mới vậy đấy."

Sư Tử ngẫm lại. Cũng đúng đấy chứ nhỉ? Cuộc sống của cô, nếu không ở nhà ngủ thì cũng là ở công ty. Gần đây còn có một địa điểm quen thuộc nữa là bệnh viện. Quả thật nếu cứ tiếp diễn lối sống như thế này thì cô sớm muộn gì cũng sẽ phát điên lên mất. Thật ra thì cô cũng đã nghĩ đến vấn đề này rồi, nên mới đăng ký tham gia kỳ nghỉ hai ngày một đêm tại khu nghỉ dưỡng suối nước nóng với công ty, là một hoạt động chúc mừng dự án Những thanh âm cuối cùng của mùa hạ thành công rực rỡ. Sau những tháng ngày mệt mỏi cả về thể xác lẫn tinh thần, được ngâm mình trong bồn suối nước nóng, thật chẳng còn niềm hạnh phúc nào hơn. Sư Tử cũng đã lên lịch rất kỹ để không bị trùng với ngày trực bệnh viện. Cô lại lẩm nhẩm tính, ngày mốt cô phải trực buổi chiều này, đến hôm kia lại phải trực buổi sáng. Ủa sao mà lâu được đi chơi thế nhỉ? Cô cứ tưởng là ngày hẹn sắp đến rồi cơ. Đó là vào một ngày đầu thu, trời đẹp, và cô rất rảnh...

Khụ khụ... Hình như có gì đó hơi sai sai...

Khụ khụ... Hình như cô cũng đã nhớ ra điều gì đó rồi...

Nhác thấy khuôn mặt bỗng chốc trở nên tái xanh của cô, Bạch Dương lo lắng hỏi: "Có chuyện gì đã xảy ra thế?"

Sư Tử không còn tâm trí đâu để mà giải thích, một thân tốc độ phi vào phòng, chật vật nhét quần áo và các vật dụng vào một cái túi vải màu vàng với họa tiết hình trái cam đơn giản.

"Hôm nay là ngày tôi đi nghỉ dưỡng suối nước nóng."

Bạch Dương mãi đến một lúc sau mới hiểu ra vấn đề, bần thần lên tiếng: "Nhưng cô đang bị bệnh mà?"

Ồ, tất nhiên là cô biết điều đó. Nhưng bệnh thì có thể khỏe lại được, trong khi đó, tiền đã đóng cho chuyến đi, một khi không tham gia sẽ được xung vào công quỹ. Cô tất nhiên không đời nào chấp nhận được chuyện này. Cuộc sống mà, tiền vẫn là trên hết.

Dù sao chỉ là một chuyến đi nghỉ dưỡng hai ngày một đêm đơn giản, cũng không đi dạo phố hay trình diễn văn nghệ, Sư Tử rất nhanh chóng đã chuẩn bị xong, vui vẻ xách balo lên đường. Bạch Dương ngơ ngẩn mãi chẳng thốt ra nổi câu nào. Cho đến khi cô, với đôi mắt mờ mịt, bước ra cửa chính xua đuổi anh về, vô tình chạm phải cánh tay của anh.

"Nè!" Bạch Dương chụp cánh tay cô lại, nhăn mặt nói "Cô bị sốt rồi!"

Sư Tử ngớ người nhìn anh đo nhiệt độ trên trán cho mình. Bàn tay anh rất to, ấm áp, những ngón tay thon dài đẹp đẽ đã có nhiều vết chai, đúng kiểu dân Mĩ thuật. Trái tim cô đập thình thịch trong lồng ngực, dây thần kinh căng thẳng, nhưng tâm trạng tuyệt nhiên đã tốt lên rất nhiều. Cô gạt tay anh, cúi đầu xuống, khuôn mặt đỏ bừng.

"Được rồi!"

"Được cái gì mà được. Cô sốt đến nỗi mặt đỏ lên hết rồi kìa."

Sư Tử cắn môi: "Không... Cái này không phải là tại... sốt..."

"Chứ là gì?"

Sư Tử á khẩu, tất nhiên không thể thành thật trả lời rồi.

Bạch Dương thật sự hơi lo cho sức khỏe của cô. Nhưng tính cô anh còn lạ gì nữa, thà mất tất cả (!) chứ không thể mất tiền. Anh suy nghĩ một lát, rồi bắt đầu nói: "Cô đừng đi nữa, ở nhà đi."

Sư Tử trợn mắt với anh, ý bảo "Anh đùa à?"

Bạch Dương vỗ vai cô, vẻ mặt khổ sở: "Cô ở nhà đi, rồi tôi sẽ đưa lại cho cô số tiền với mệnh giá tương đương chuyến đi nghỉ dưỡng đó."

Đôi mắt Sư Tử lại càng trợn to thêm nữa, lần này là vì ngạc nhiên. Cô không nghe lầm đó chứ? Nếu thế thì cô sẵn sàng ở nhà, chỉ là, cô đâu thể nào dễ dàng thỏa hiệp như vậy.

"Đi chơi suối nước nóng, so với ở nhà mà có số tiền đó, thì cũng như tiền tôi đi làm osin cho anh, nấu cơm cho anh, lau nhà quét nhà cho anh."

Đúng là trong mấy tháng gần đây, cô bắt đầu coi căn hộ của anh là nhà mình luôn rồi... Á không phải theo nghĩa kia, nhưng đại ý chính là cô có thể tự nhiên qua lại nhà anh... Á không cũng không phải. Nói tóm lại thì là cô vẫn hay qua nhà anh nấu cơm, quét dọn, chẳng khác gì một bà má.

Đúng! Một bà má!

Sư Tử càng nghĩ càng thấy căm phẫn, nhất quyết không nghe theo lời anh.

"Cô nấu nhưng làm như cô không ăn đấy." Bạch Dương khoanh tay trước ngực, nhếch môi "Nguyên liệu, dụng cụ chẳng phải là tiền của tôi hết sao?"

Sư Tử nghiến răng kèn kẹt, nghe anh nói hết câu: "Thế thì khác gì ăn chùa đâu cơ chứ."

Sư Tử có lòng tự trọng, tất nhiên không thể để bản thân bị xỉa xói như vậy rồi: "Nhưng tôi nấu ăn như một con điên, anh đã làm được gì cho tôi chưa mà lên giọng kể ra tiền nong ở đây hả?"

Khoan đã! Sao tự nhiên cô lại có cảm giác hai người giống như... mấy cặp vợ chồng hay cãi nhau về mấy vụ linh tinh thế này... Suy nghĩ làm cô đỏ bừng mặt.

"Đó, mặt cô lại đỏ lựng lên thế kia."

Sư Tử đưa tay sờ mặt, quả là có hơi nóng thật.

"Đây là lúc để anh bày tỏ thành ý đó!"

Cô nói, cũng chưa nghĩ đến mấy điều cụ thể, nhưng chẳng hiểu sao lại thành ra anh theo cô đến suối nước nóng thế này. Mấy cô nàng ở công ty Sư Tử tất nhiên không hề có nửa lời oán thán, rất hăng hái mời trai đẹp lên xe, còn tận tình nói chuyện thăm hỏi anh, làm cô bỗng nhiên có cảm giác bản thân đã trở thành người thừa thãi mất rồi.

"Chị Hạ, chị cam lòng để anh Bạch rơi vào tay mấy cô hồ ly của công ty như vậy sao?"

Sư Tử giật mình quay đầu lại. Thì ra là Mia.

"Liên quan gì đến chị đâu cơ chứ?"

"Chị phải khẳng định chủ quyền đi chứ." Mia tiện tay đưa cho cô một chai nước "Anh Bạch sẽ bị lừa đi mất."

"Kệ hắn!"

Sau khi buông một câu phũ phàng như thế, Sư Tử ngả người về phía sau, nhắm mắt lại. Mia mắt tròn mắt dẹt nhìn cô, nhưng cũng chẳng thể nói thêm được gì, đành im lặng ngồi kế bên, chăm chú đọc tạp chí du lịch.

Khuôn mặt của Sư Tử bị che khuất dưới chiếc mũ lưỡi trai, không ai biết lòng cô hiện nay đang nổi đầy giông bão. Trong tâm trí cô chỉ toàn hình ảnh Bạch Dương đang vui vẻ với mấy cô nàng xinh đẹp kia, cùng lời nguyền rủa triền miên không dứt: "Đồ con cừu chết tiệt nhà anh!" cho đến khi hoàn toàn chìm vào giấc mộng.

Nguyên một ngày hôm ấy, rõ ràng là Sư Tử luôn cố tình tránh mặt anh. Ngoài thời gian ở trong phòng thì cô đi ngâm suối nước nóng, không thì đi kiếm đồ ăn. Chỉ cần thấy bóng dáng quen thuộc của anh lởn vởn đâu đó là cô tránh như tránh tà.

Về điều này, Bạch Dương rất lấy làm thắc mắc, nhưng chẳng thể qua khu nữ hỏi thăm này nọ. Được rồi, anh thừa nhận là bản thân hơi lo cho sức khỏe của cô rồi.

Sư Tử ngâm suối nước nóng đến nghiện. Lâu rồi không ngâm khiến cảm giác lần này bỗng trở nên hoàn toàn mới mẻ. Cô nghĩ, phải chăng là mình đã quá già, sức khỏe suy yếu đến mức báo động rồi mới có cảm giác khoan khoái thế này.

Ngâm suối một lát, Sư Tử cảm thấy hơi tức ngực, liền rời khỏi suối nước nóng, quấn khăn tắm ra ngoài tản bộ một lát, sau đó quay trở lại tiếp tục ngâm mình. Ngâm, ngâm mãi, cô ngủ thiếp đi từ lúc nào chẳng biết. Một người lặng lẽ đến bên hồ...

Bạch Dương vốn đang ngâm nước nóng yên lành, vừa mới ra ngoài một lát, lúc quay lại bỗng thấy bể nước nóng của anh có thêm một người. Anh kinh ngạc không thôi, tiến lại gần xem. Là một cô gái. Hơn nữa lại còn rất quen thuộc với anh.

Ý nghĩ thứ nhất Bạch Dương: Cô nàng ngớ ngẩn khi không lại vào nhầm bể nước của nam thế này...

Ý nghĩ thứ hai của Bạch Dương: Cũng may là giờ này khuya rồi nên chẳng có ai đi ngâm mình ngoài anh...

Ý nghĩ thứ ba của Bạch Dương: Phải làm gì đây?

Nước ngập ngang vai, Sư Tử nhắm nghiền hai mắt, chẳng biết là ngủ hay hôn mê.

Bạch Dương bước tới, vỗ nhẹ vào mặt cô, gọi mấy tiếng mà cô vẫn không tỉnh được. Anh thầm nghĩ: Không xong, chắc cô ấy ngâm nước nóng quá lâu, thiếu dưỡng khí nên ngất xỉu mất rồi. Bạch Dương vội vàng kéo Sư Tử lên, tìm một nơi rộng rãi đặt cô nằm xuống rồi tiến hành hô hấp nhân tạo. Lúc đó, anh hoảng loạn quá, không hề để ý đến một số chi tiết vô cùng thiếu logic, cũng không cảm thấy khó xử chút nào.

Sư Tử dần dần tỉnh lại, nhìn thấy khuôn mặt của người tình trong mộng phóng đại ngay trước mắt, càng lúc càng sát lại gần, như muốn hôn mình...

Haizzzz, lại là một giấc mơ!

Mộng đẹp thế này, Sư Tử làm sao có thể bỏ lỡ? Cô nàng đưa tay ghì chặt gáy của Bạch Dương, rất nhiệt tình nghênh đón nụ hôn của anh.

Bạch Dương: "..."

Chuyện gì đang xảy ra thế này?

Sư Tử hôn đến quên mình. Nhưng từ đường đi nước bước không tuân thủ bất cứ quy tắc và thứ tự nào của cô nàng, Bạch Dương có thể khẳng định một điều: kỹ thuật hôn của người này là vô cùng có hạn. Rốt cuộc cô lấy đâu ra dũng khí và nhiệt tình như vậy?

Cho dù thế nào đi chăng nữa thì anh vẫn phải kết thúc nụ hôn kỳ quặc này...

Bàn tay quỷ dữ của Sư Tử vẫn không buông tha, ghì chặt Bạch Dương hơn nữa khiến anh rất khổ sở né tránh: "Bình tĩnh, bình tĩnh lại chút!"

Sư Tử đột nhiên trở mình, đè Bạch Dương xuống dưới. Không biết cô lấy sức lực ở đâu lớn như vậy. Chỉ có thể kết luận, con người ta trong lúc không ý thức được năng lực của bản thân có hạn, thì tiềm lực là vô hạn.

Sư Tử vừa hôn vừa lẩm bẩm: "Tôi thích anh, rất thích anh.", giọng nói chứa chan tình cảm, còn mang theo chút phiền muộn bất đắc dĩ. Những lời này rót vào tai đối phương, không ngờ lại khiến người ta có chút đau lòng thay cho cô nàng. Anh thầm nghĩ: Cô thật sự thích tôi đến như vậy sao?

Ngay sau đó, anh lại cảm thấy hình như mình bắt đầu trở nên hồ đồ, ngốc nghếch mất rồi...

Thật ra, đứng trước cô, anh chưa bao giờ có thể sử dụng hết trí thông minh của mình cả.

Sư Tử cứ thế đắm chìm trong nụ hôn ấy. Bạch Dương đau buồn nhận ra, hình như mình lại bị cô nàng làm cho bản thân có chút kích động rồi. Một người đàn ông đương độ sung mãn, một thời gian dài chưa trải nghiệm cảm giác mới lạ, bỗng nhiên bị một người con gái mặc đồ bơi, thân hình gợi cảm, quyến rũ, làn da mịn màng đè xuống đất như thế này... Cho nên, Bạch Dương có chút kích động là điều đương nhiên, phải không?

Cho nên, anh là đang bị một cô nàng cưỡng bức sao?

Sư Tử vô cùng hạnh phúc, thật sự vô cùng hạnh phúc. Không ngờ giấc mơ hôm nay lại chân thực đến thế. Làn da nóng rực kia, đôi môi gợi cảm kia... Kyaaaaa...

Quả thực là cô không muốn tỉnh lại chút nào.

Lúc đầu, Sư Tử nhắm mắt hôn Bạch Dương, hôn đến mụ mị. Sau đó, cô đột nhiên mở mắt ra, nhìn người nằm bên dưới mình. Cô đã nhìn thấy đôi mắt của Bạch Dương, con ngươi đen láy tự nhiên ẩn chứa những cảm xúc phức tạp, vừa nóng bỏng cũng vừa lãnh đạm, vừa ngạc nhiên đến cùng cực. Thấy cô mở mắt, Bạch Dương bỗng nheo mắt lại, ánh mắt như phóng điện, nhìn cô chăm chú.

Sư Tử bỗng chốc tỉnh táo hoàn toàn.

Ôi mẹ ơi, đây không phải là giấc mơ.

Mặc dù mọi thứ diễn ra quá hoang đường, bản thân Sư Tử cũng không hiểu được đã xảy ra chuyện gì nhưng kết quả hiện tại chính là cô đang đè Bạch Dương xuống, còn hôn điên cuồng.

Có lẽ là anh đang rất tức giận.

Sư Tử trợn tròn mắt, cả người toát mồ hôi lạnh. Dưới tình thế cấp bách, cô trở nên thông minh đột xuất, nhắm nghiền mắt lại, gục đầu xuống, thả lỏng cơ thể, giả vờ ngất xỉu.

Bạch Dương rất muốn nói cho Sư Tử biết một điều: kỹ thuật diễn xuất của cô nàng thật sự quá tệ, xin hãy tôn trọng chỉ số thông minh của người bị hại, cảm ơn!

Trăm ngàn lời nói, hội tụ thành ba tiếng giản đơn: "Hạ Sư Tử!"

Sư Tử tựa đầu bên cổ Bạch Dương, nghe giọng anh như đang nghiến răng nghiến lợi.

Bạch Dương hít một hơi thật sâu, nói: "Cô dậy ngay cho tôi!"

Sư Tử không nhúc nhích, tiếp tục nhắm mắt làm ngơ, hoàn toàn theo nghĩa đen.

Bạch Dương thấy cô không chịu nghe theo mình, liền buông lời hù dọa: "Cô còn không dậy, tôi sẽ lột đồ cô đấy!". Vừa dứt lời, hình như cảm thấy mức độ lưu manh vẫn chưa đủ sức uy hiếp, mà còn mang vài phần thất thố gây hiểu lầm nữa, bèn bổ sung thêm: "Lột đồ rồi chụp ảnh."

Sư Tử từ từ mở mắt, cố ý nhìn Bạch Dương bằng ánh mắt kinh ngạc, giọng nói yếu ớt như một chú mèo nhỏ: "Thầy... Thầy... Thầy Bạch...? Chuyện... Đã có chuyện gì xảy ra... vậy? Tôi... Tôi... đang ở đâu... thế này?". Dứt lời, cô liền đỡ đầu, lồm cồm bò dậy khỏi người anh. Giờ phút này, Bạch Dương vô cùng muốn ấn cái đầu của cô xuống bể nước nóng.

Tố chất tâm lý của Sư Tử đột nhiên trở nên yếu ớt. Cô nàng ngồi bệt xuống nền, chán nản cúi đầu, mặt đỏ bừng vì xấu hổ. Bạch Dương muốn khiển trách vài câu, nhưng chợt phát hiện bản thân không biết nên mở đầu như thế nào. Nói gì bây giờ? Chẳng lẽ lại là: "Đồ lưu manh, không ngờ cô lại dám vô lễ với tôi. Đồ đáng ghét, tôi sẽ chết cho cô xem!"? Đây không phải là lời thoại thường thấy của mấy cô gái trong phim thần tượng sao?

Im lặng một hồi, Bạch Dương cảm thấy rất thiếu tự nhiên, liền tức giận: "Cô có bản lĩnh thì tiếp tục đi chứ!"

Tiếp tục? Anh rốt cuộc là muốn tiếp tục cái gì đây chứ? Ý nghĩ đen tối trong đầu khiến khuôn mặt Sư Tử không kiềm được mà đỏ bừng. Cô kích động nói: "Thầy Bạch, tôi sai rồi. Vừa nãy chỉ là tôi đang nằm mơ, mơ thấy bạn trai của tôi. Xin lỗi, xin lỗi, xin lỗi, xin lỗi, xin lỗi, xin lỗi anh rất nhiều! Anh có thể quên chuyện này đi được không?"

Cách nói chuyện vụng về vốn chưa bao giờ xuất hiện của Sư Tử khiến Bạch Dương bỗng dưng có chút vui vẻ, không còn giận cô như ban nãy nữa. Anh nghĩ, vốn dĩ chuyện cũng chẳng có gì đáng để tức giận. Cô ấy cũng đâu có cố ý, chẳng qua chỉ tưởng lầm anh là bạn trai cũ. Xem ra cô ấy có tình cảm rất sâu đậm với anh ta, có vẻ như là một cô nàng si tình chính hiệu.

Thế nhưng... bị biến thành kẻ thế thân, dù sao cũng chẳng phải chuyện vui vẻ gì. Tâm trạng Bạch Dương hơi chùng xuống, mà cũng chẳng hiểu vì sao.

Bạch Dương không muốn làm khó một cô nàng si tình. Dưới ánh mắt cún con cầu khẩn của Sư Tử, anh bảo đảm sự việc ngày hôm nay sẽ không bị lộ ra bên ngoài. Anh ngồi trên nền gạch đưa mắt nhìn Sư Tử rời khỏi, trong lòng bỗng dâng lên vài thứ cảm xúc kỳ lạ.

Đối với chuyện đứt gánh giữa đường khi nãy, Bạch Dương không biết nên vui mừng hay tiếc nuối nữa...



8/10/2018

Kỷ niệm ngày Vivi tạch Văn *ặc*
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.