*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Đông Chí sáng tinh mơ, tuyết rơi trong trẻo. Sắc mai đỏ thẫm phủ lên Ngự hoa viên như phần nào xua đi cái giá lạnh mà trận bão tuyết mang đến đêm qua. Tiếng cười giòn tan của nàng công chúa bé nhỏ vang vọng khắp không gian, lanh lảnh, thuần khiết tựa suối nguồn reo vui bên mỏm đá. Chiếc áo lông bị nàng vứt lăn lóc trên nền tuyết trắng, một thân y phục hồng phấn mỏng manh chơi đùa với chú chó nhỏ.
"Nhân Mã!"
Cậu xuất hiện đột ngột trên chiếc cầu gỗ băng qua con suối nhân tạo trong Ngự hoa viên, anh tuấn, đĩnh đạc, cả người toát lên khí chất vương giả. Đôi mắt phượng hơi xếch lên sắc sảo, lạnh lùng nay đã mang vài phần dịu dàng, yêu thương trìu mến khi nhìn thấy nàng công chúa bé nhỏ xinh đẹp như hòa mình vào cảnh sắc hữu tình chung quanh.
"Thiên Yết ca ca!" Giọng nói trong trẻo, thuần khiết cất lên.
Trên nền tuyết trắng xóa in vài dấu chân nhỏ bé. Nàng nở một nụ cười rạng rỡ, lập tức chạy đến bên Thiên Yết mà nhào vào lòng người anh thương mến. Nhác thấy đôi bàn tay mũm mỉm của Nhân Mã ửng đỏ vì lạnh, cậu liền chụp lấy, khẽ nhíu mày vẻ không hài lòng.
"Nhân Mã, áo lông của muội đâu?"
Nhân Mã chỉ tay về phía sau lưng mình, vẻ mặt rất vô tội: "Muội không thích mặc áo đâu."
"Tại sao?"
Nhân Mã hơi cúi đầu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/12-chom-sao-thanh-xuan-dep-tua-giac-mo/2174159/chuong-85-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.