*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Mùa hạ thường kéo theo những cơn mưa rào dai dẳng, chẳng mấy chốc đã biến thành giông, phủ lên thành phố một màu đen buồn thương ảm đạm. Chiếc đèn chùm bằng thủy tinh lộng lẫy từ trên trần nhà rơi xuống, sượt qua giàn giáo dưới ánh mắt sợ hãi của người làm công, lấy mái tóc nâu đã ướt đẫm của người con gái nhỏ bé dưới kia làm đích, cứ thế lao đến. Bảo Bình nhanh chóng nhận ra tình thế nguy hiểm.
Nhân Mã sẽ chết mất.
Khoảnh khắc vụt qua nơi đường tơ kẽ tóc, thời gian như bị tiếng hét của cô làm cho ngưng đọng. Cô không kịp suy nghĩ gì cả, lại càng không muốn cân nhắc quá nhiều, chỉ thấy bản thân đã lao về phía trước, dùng hết sức bình sinh đẩy mạnh vào lưng Nhân Mã một cái, còn bản thân thì theo quy luật quán tính mà tự động di chuyển, thay thế vị trí của Nhân Mã và...
Rầm!
Âm thanh kinh hoàng. Những mảnh thủy tinh vỡ bắn tứ tung, mang theo thứ chất lỏng màu đỏ đặc sệt soi vào ánh mắt đẫn đờ của từng người trong căn phòng nhỏ. Nhịp tim đã không còn được duy trì ở trạng thái bình thường, cả khả năng hô hấp dường như cũng biến mất.
Bảo Bình nằm trong vũng máu, chiếc áo phông trắng rộng thùng thình bị nhuộm thành một màu đỏ. Khắp nơi trên cơ thể là những mảnh thủy tinh vỡ, găm vào lớp sa thịt, túa máu.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/12-chom-sao-thanh-xuan-dep-tua-giac-mo/2174151/chuong-82.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.