*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Diệp Mặc Song nhốt mình trong thư phòng, vò đầu bứt tai trước tờ giấy chi chít số và đồ thị. Đột nhiên, tiếng cót két vang lên. Anh theo phản xạ quay đầu lại.
Một người phụ nữ, tuy đã có tuổi nhưng thời gian vẫn không che mờ được nét đẹp trên khuôn mặt bà. Đi bên cạnh là một cô gái trẻ tuổi vô cùng khả ái. Mặc Song dang rộng hai tay ra, cô gái trẻ nhanh chóng nhào vòng lòng anh.
"Song Ngư, lớn rồi đừng lúc nào cũng làm nũng bố như con nít thế chứ!"
Mẹ của Song Ngư - Thiên Ngư lên tiếng trách móc, nhưng vẻ hạnh phúc vẫn không thể giấu được qua nụ cười của cô. Song Ngư vùi mặt vào lòng bố, dụi dụi:
"Con mới lớp 10 thôi, con vẫn còn bé lắm, phải không bố?"
"Đúng rồi, lúc nào con cũng là Tiểu Ngư của bố hết!"
Mặc Song cười cười, xoa đầu con gái.
"Anh đấy, lúc nào cũng cưng chiều con gái. Sau này nó sẽ hư hỏng cho coi."
Tiếng cười vang vọng khắp căn phòng lớn chất đầy sách.
Ánh mặt trời buổi ban trưa hắt vào qua khung cửa sổ lớn của thư phòng. Song Ngư sau khi nhõng nhẽo chán chê rồi mới rời khỏi vòng tay của Mặc Song, bước đến bàn làm việc. Nhìn vào tờ giấy một hồi, chợt reo lên:
"Đây chính là định lý Fermat lớn đúng không?"
Mặc Song ngạc nhiên nhìn con gái:
"Đúng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/12-chom-sao-thanh-xuan-dep-tua-giac-mo/2174071/chuong-45-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.