*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Song Ngư nước mắt giàn giụa, nhìn thầy phó chủ nhiệm, ánh mắt như muốn hỏi:
"Tô Bảo Bình cần yên tĩnh!" Ma Kết đáp, giọng khẳng định.
"Nhưng em sợ..."
"Chẳng cần sợ gì cả..."
Cảm thấy bàn tay mình đã ướt đẫm những giọt lệ của cô học trò nhỏ, anh lấy ra một chiếc khăn tay màu nâu sậm từ túi áo, đưa cho cô.
Song Ngư hơi chần chừ nhưng cũng nhận lấy. Lớp vải mềm mại còn lưu giữ hơi ấm của anh. Những mùi hương hòa quyện vào nhau tạo nên một cảm giác rất đặc biệt. Mùi mồ hôi, mùi dầu gội, cả mùi thuốc lá còn thoang thoảng, vấn vít nơi cánh mũi cô.
Mặc dù Bảo Bình đã bỏ chạy nhưng Tô phu nhân vẫn còn ở đó, tâm trạng vẫn chưa ổn định, nhanh chóng bắt lấy cánh tay của Song Ngư đang ở gần bà nhất.
"Mau nói, các người đã làm gì con gái của tôi? Chưa một lần nó dám phản kháng tôi..."
Khuôn mặt xinh xắn vừa được lau sạch đã phải chịu ướt đẫm trong làn mưa nước mắt. Cánh tay của Tô phu nhân siết lại, Song Ngư đau đớn kêu lên:
"Bác Tô... Cháu chẳng làm gì cả. Bảo Bình... cậu ấy đã chịu tổn thương đủ rồi. Bác làm ơn hãy dừng lại!"
Lời nói của Song Ngư chẳng làm bà thức tỉnh, chỉ có móng tay cấu vào làn da trắng nõn, làm xuất hiện những mảng đỏ. Song Ngư chẳng biết làm thế
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/12-chom-sao-thanh-xuan-dep-tua-giac-mo/2174019/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.