*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. 
Tiết trời nắng gay gắt đã gần dịu lại, nhường chỗ cho những cơn gió nhẹ. Tuy không đem lại những luồn không khí mát mẻ nhưng đã phần nào khiến cho mọi người cảm thấy dễ chịu hơn. 
Ánh mắt Bảo Bình phóng ra xa, nơi cành anh đào đang nhẹ nhàng thả những cánh hoa nhỏ mềm mại xuống mặt đất. Cô đã từng nghe kể về ý nghĩa của hoa anh đào. 
Từ xưa lắm, thời các samurai còn thống trị đất nước Nhật Bản thì hoa anh đào đã trở thành một biểu tượng của sự bền bỉ, bất khuất. Lúc đó, cô rất thắc mắc. Loài hoa trông có vẻ dịu dàng, mềm yếu như thế sao lại mang trong mình những đức tính của người anh hùng được. Nhưng nếu chịu chú ý, ai cũng sẽ phát hiện anh đào luôn rụng trước khi tàn - thà hy sinh chứ không bao giờ đánh mất nhân phẩm. 
Bảo Bình cũng không biết mình đã chú ý đến loài hoa này tự bao giờ. Chỉ biết rằng lúc còn nhỏ, từ khi cây anh đào xuất hiện trong vườn nhà mình, cô đã có thể ngồi dưới gốc cây hàng giờ không chán, chỉ để những cánh hoa ấy rơi xuống, bám đầy mái tóc để rồi mẹ cô phải loay hoay ngồi gỡ. 
Ông Tô là một nhà nghiên cứu âm nhạc, Tô phu nhân lại là nghệ sĩ dương cầm nổi tiếng. Cô đã sớm thừa hưởng dòng máu âm nhạc cùng khả năng thiên phú từ bố mẹ. 
Cô thích 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/12-chom-sao-thanh-xuan-dep-tua-giac-mo/2174015/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.