Sau một tuần ăn không ngồi rồi ở nhà Thiên Bình, Bạch Dương xách balo rời đi. Đồ đạc của cô được Song Ngư chuyển từ nhà trọ kia về từ ngay cái hôm đầu tiên bọn họ gặp lại. Vết thương ở chân với hông đã đỡ nhiều rồi, không còn đau nữa. Cái luống hoa cũng chẳng bị đền phù, Song Ngư nói là: Gặp mày là tao biết sẽ đen mà, thôi mất của còn hơn mất người - thế nên Bạch Dương chẳng phải đền gì hết, chỉ cần sau đấy sắp xếp cho hai người một cái hẹn cùng anh em là được, lâu lắm rồi không gặp nhau nên họ muốn ra Hà Nội tụ họp một bữa.
Bạch Dương đồng ý ngay lập tức. Gì chứ chuyện tiệc tùng tụ họp là cô ưng nhất. Lâu lắm rồi mọi người không tụ họp đông đủ với nhau, cứ chờ đi, sắp được rồi.
Bạch Dương trở về Hà Nội trong một chiều gió lạnh ùa về bất chợt. Cái áo phông cộc tay mỏng manh không đủ ngăn những cơn gió cứ tấp nập thổi đến. Cô vội vàng bắt một chiếc taxi trở về nhà - chính xác hơn là căn hộ chung cư cô mới mua năm ngoái. Công việc nhẹ nhàng, nhàm chán nhưng được cái lương cao. Chưa kể hồi còn đang ở năm tư - Bạch Dương chọn hệ học Kiến trúc tận bảy năm lận - cô giành được một suất học bổng đi Pháp dài hai năm. Lúc đó trở thành một sinh viên trao đổi, Bạch Dương đã thu được rất nhiều kiến thức cũng như kinh nghiệm cho bản thân, bên cạnh đó, khoản tiền làm thêm các thứ bên đó cùng tiền học
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/12-chom-sao-oan-gia-nha-ben/1326838/chuong-67.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.