Ma Kết khó chịu vì bên tai cứ liên tục, liên tục có những tiếng tách tách khó hiểu, chưa kể là có cái gì đó cứ rọi vào mặt cậu. Thứ ánh sáng cứ lấp loé, chờn vờn trước mặt khiến cậu không thể nhắm mắt ngủ yên được. Ma Kết cố nhắm chặt mí mắt lại, quay đầu sang hướng khác để có thể ngủ tiếp, nhưng càng làm thế, cậu càng cảm thấy bản thân đang tỉnh táo dần..
Cậu đang nằm đâu mà chông chênh thế nhỉ..?!
Sao cứ thấy nghiêng ngả như sắp bị đá đít ra khỏi chỗ thế..??!
Ma Kết duỗi tay che nhăn mặt, lông mày cậu nhăn hết lại. Ai đó cười càng lúc càng lớn, cứ khúc kha khúc khích, cộng với tiếng tách tách kia làm cậu càng lúc càng không chịu nổi.
"Cút đi. Mẹ chúng mày." - Người bên cạnh cậu chửi ầm lên. Và tiếng cười lại xuất hiện.
Sau câu nói đó thì Ma Kết giật mình và tỉnh thực sự. Chỉ trong 3 giây mà mọi thứ có thể nhớ cậu đều nhớ ra hết.
Ma Kết mở mắt ra và ngay lập tức bị thứ đèn nào đó rọi ngay vào mặt, làm cậu lần nữa phải nhắm mặt lại và mở mắt ra một cách từ từ.
Mẹ. Là thứ đèn flash chết tiệt của mấy cái điện thoại liền.
Và cậu đang ngồi trên chuyến xe đi lên Mộc Châu để chụp ảnh kỷ yếu. Ma Kết liếc cái điện thoại rơi bên ghế, cậu đã ngủ say như một thằng ngốc suốt ba tiếng qua. Còn người bên cạnh cậu, Nhân Mã - cô đang co hết người lại trên cái ghế bé tẹo, băng trượt mắt đã bị rơi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/12-chom-sao-oan-gia-nha-ben/1326828/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.