Kim Ngưu bịn rịn chia tay mẹ ở sân bay vào sáng thứ hai. Khi nhìn thấy bóng lưng người đã khuất sau cánh cửa, hòa vào trong cả đoàn cả đoàn bay chuyến bay đó, nhìn đến khi không thấy chút bóng dáng nào nữa mới thôi, Kim Ngưu mở điện thoại.
Giờ là 9 giờ 34 phút sáng. Trên lớp chắc hẳn đã vừa bước sang tiết 3. Thầy cô đại khái cũng đã bước lên bục giảng bài.
Kim Ngưu phân vân không biết có đi học luôn không. Lúc rời khách sạn, cô còn tưởng tiễn mẹ sẽ nhanh lắm nên xách theo balo với đống sách vở toán văn nặng chịch trên vai. Nhưng lúc này đây, thời gian đã trôi quá nửa buổi sáng. Có khi lúc cô bước chân đến cửa lớp thì cũng sang tiết 5 luôn rồi.
Sao đây nhỉ?!...
Kim Ngưu nghĩ mãi đến khi ngồi lên taxi.
Kệ vậy. Mỗi ngày đến trường là một ngày vui. Đến lớp, học được cái gì nào có quan trọng, quan trọng là cái tinh thần. Chẳng phải báo đài vẫn luôn ca ngợi tinh thần nghèo vượt khó của mấy em học sinh đấy sao. Cô cũng thế, dù là sân bay xa trường, xa ơi là xa, nhưng ngay khi tiễn mẹ xong thì phi luôn đến trường, quá nhanh quá nguy hiểm.
"Cho cháu đến trường cấp ba X. Ở số.. đường... quận...."
...
Quả thật, khi Kim Ngưu bước được xuống khỏi chiếc taxi, tiết 4 đã gần hết, khoảng độ vài ba phút nữa là trống thôi.
Bước đến gần cái cổng trường to sừng sững, cô bối rối nhìn chiếc khóa Việt-Tiệp to đùng móc phía sau cửa, chẳng biết nên làm gì cả.
Từ lâu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/12-chom-sao-oan-gia-nha-ben/1326826/chuong-55.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.