Từ ngày Cự Giải đi, Thiên Yết đã hạ quyết tâm sẽ học thật tốt rồi sắm cái học bổng cùng trường Đại học Giải chọn. Đến lúc đó, hai người ngày ngày gặp nhau, cậu không sợ mình không có cơ hội. Chỉ một năm nay thôi, cậu phải cố gắng hết sức. Ai bảo trước đây cậu bỏ bê học tập, suốt ngày rảnh rỗi là cắm đầu vào game hoặc cái gì đó tương tự. Bố mẹ cậu đều bận rộn, lại chẳng hối thúc gì chuyện điểm số nên vì thế, thành tích trên lớp cứ thế mà ngày càng càng trượt càng dài. Ba năm cấp ba chẳng học hành, giờ kiến thức ứ đọng, Thiên Yết phải học thêm ngày đêm để cải thiện nhưng sao giờ thấy nản quá..
Không chỉ học Toán, Văn như mọi người. Thiên Yết còn phải dồn cả đống tiền vào học IELTS - không có cái chứng chỉ này đạt 7.0 trở lên thì cậu khó lòng mà có được học bổng như mong muốn. Cũng tại Giải, chọn trường yêu cầu khắt khe quá, bình thường những trường khác đâu đến nỗi căng thẳng vậy. Cậu còn nhớ rõ khuôn mặt của ba mẹ khi nghe cậu nói dự định đi du học..
Khuôn mặt hai người rạng rỡ, sung sướng. Lại có chút gì đó tự vào khi nhận ra con trai mình đã đang trưởng thành, biết suy nghĩ chín chắn rồi.
"Haizzzzz.." - Thiên Yết thở dài thườn thượt. Giờ đang là giờ nghỉ trưa, ai cũng đều đang hướng về phía nhà ăn, chỉ có mình cậu đứng trên hành lang chẳng có lấy một người, vừa ngẫm nghĩ sự đời, vừa gặm bánh mỳ. Suy đi tính lại, cậu nhìn con
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/12-chom-sao-oan-gia-nha-ben/1326816/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.