- Ba hi vọng con có thể giúp ba chuyện này! Gọi cho ba, nếu cần! – Ông Hàn để tấm danh thiếp lên bàn rồi từ từ đi ra khỏi nhà, bỏ mặc Bảo Bình như người mất hồn.
Trong lúc đó, ở ngoài cửa, có một cô gái đã nghe toàn bộ cuộc nói chuyện của hai người. Cô bất giác thở dài, cô nên làm gì bây giờ, nhỉ? Ôm cuốn vở thật chặt, cô gái nhắm mắt lại. Chợt nghe thấy tiếng động, cô liền nấp sau bụi cây gần đó.
Song Tử đã về, đôi mắt vẫn còn đẫm lệ, thở hồng hộc không ra hơi. Cô chạy đến chỗ Bảo Bình đang ngồi sững người, không khỏi đau lòng.
- Chú… chú nói gì với mày thế?
Bảo Bình ngước nhìn Song Tử, ánh mắt phát ra những tia giận dữ, thất vọng. Cậu đứng lên, lảo đảo, rồi ngã xuống. May mà Song Tử kịp đỡ cậu. Đôi mắt màu nâu lại ầng ậng nước. Lau nước mắt đi, Song Tử dìu Bảo Bình về phòng, cẩn thận đắp chăn cho cậu rồi ra ngoài. Tựa mình vào cửa, cô mệt mỏi ngồi bệt xuống sàn nhà.
Cộc cộc!
Lại là tiếng gõ cửa
Song Tử lê từng bước nặng nề ra phía cửa. “Sao hôm nay nhiều khách thế nhỉ?”
Thế nhưng, vừa thấy dung mạo của vị khách thứ hai, Song Tử liền vui vẻ trở lại.
- Cự Giải? Có chuyện gì khiến thiên thần phải cất công đến đây thế?
Cự Giải lúng túng, gãi gãi đầu rồi chìa cuốn vở ra. Cô vốn tới để trả vở cho Bảo Bình. Đôi mắt đen huyền ảo cứ dán chặt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/12-chom-sao-nhung-dai-mau-sau-mua/2037677/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.