Chuyện chẳng có gì đáng chú ý cho đến khi Bảo Bình bị một tá người bao vây, mà hình như y chẳng lấy chút gì ngạc nhiên, không giống kẻ khốn đốn bị dồn vào con đường chết. Y nhẹ phất chiếc quạt giấy màu đen, trông bên ngoài nó thật tầm thường, bất quá nàng lại nhớ đến diễn cảnh chỉ một cái phẩy tay đủ rơi vài cái đầu. Điều đó khiến Thiên Bình gan dạ hơn đôi chút, nàng đứng nép bên cạnh Bảo Bình, nương nhờ y bảo hộ. Đôi môi y khẽ cong lên, cười nhẹ như cánh đào hồng: "Nàng lùi về sau một chút, có thể che mắt nếu điều này làm nàng kinh động." 
Thiên Bình rời khỏi Bảo Bình, lùi về ba bước, hai tay che mắt. Phất tay, y ném chiếc quạt lên không trung, giống như những cành liễu trĩu xuống thướt tha bay lượn trong gió. Nhẹ nhàng như thế đó, không một tiếng la hét, chẳng chút âm điệu từ giao chiến đao gươm. Bảo Bình tùy tiện vén vài sợi tóc mai ra sau mép tai, y đón lấy cây quạt giấy ánh lên từng đường chỉ đen. Cánh quạt vừa chạm đến cổ một tên thích khách, hắn liền theo phản xạ buông kiếm, tay ôm lấy cổ quằn quại một lúc máu mới tuôn ra, ướt đẫm dạ y. Đám thích khách kia tầm năm sáu tên cùng xông lên một lúc, nhưng chưa có tên nào chạm được đến một góc áo y, huống hồ là đả thương. 
Bảo Bình thu quạt, ánh mắt tà mị hướng đến đống xác chết nằm chồng lên nhau, y vén vạt áo, tránh máu dính vào y phục mới mà bước đến chỗ Thiên Bình. 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/12-chom-sao-nhuc-duc/190304/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.