Dòng nước đang yên cả trôi bỗng dưng trở nên dữ tợn cuốn trôi chiếc thuyền nhỏ lênh đênh trên biển bao ngày qua. Người nằm trên thuyền bỗng chớp mi, bầu trời xanh trong lành nhưng vì quá lâu không tiếp xúc ánh sáng trực tiếp qua mắt chưa kịp thích nghi, người đưa tay khẽ dụi.
"Ta vẫn còn sống sao?"
Đưa tay sờ lên vết thương thì phát hiện ra nơi đó hoàn hảo lành lặn, chưa kịp hiểu tình hình thì con thuyền bị cuốn vào một lốc xoáy nước. Bên dưới là màu xanh sâu thẳm của đại dương, không lẽ vừa chết đi sống lại rồi ông trời bắt người chết thê thảm lần nữa sao?
Đang định ngồi dậy kiếm cách sống sót thì bên dưới hố xoáy kia phát ra từng tiếng gọi: "Sư Tử! Sư Tử!"
"Hử?" Y đưa mắt nhìn xuống, âm ti địa ngục vẫy gọi y rồi sao?
Kỳ lạ thay cơn lốc lại không mãnh liệt như dáng vẻ bên ngoài của nó, luồng ánh sáng bên dưới chiếu thẳng vào mắt Sư Tử khiến y đau nhói đưa tay che mắt. Bên tai vang lên từng tiếng "tít tít" lạ lẫm, trước khi mất ý thức y chỉ kịp nghe âm giọng nghẹn ngào của một người phụ nữ, bà nức nở gọi tên y: "Sư Tử, đừng làm mẹ sợ con ơi!"
"Mẹ?"
Có phải y đang mơ chăng? Một giấc mộng dài?
...
Nữ nhân yếu ớt nằm trên giường nôn thốc nôn tháo, bao tử quặn thắt, nàng tưởng chừng bản thân đã ói hết ruột gan ra ngoài. Người bên cạnh khẽ vỗ lưng nàng, chất giọng trầm ấm vang lên: "Nàng ổn chứ? Có cần ta gọi Thái y đến không?"
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/12-chom-sao-nhuc-duc/1425010/chuong-99.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.