A Mạ vẫn mở đôi mắt khô lệ nhìn lên trần, Thiên Tử Hoàng bên cạnh ôm nàng nhắm mắt ngủ ngoan. Đến khi mặt trời qua đỉnh sào, Thiên Tử Hoàng tỉnh giấc nhìn người bên cạnh. Y vẫn nhớ rất rõ những gì mình đã làm đêm qua, trong lòng dấy lên tia tội lỗi rồi biến mất vì y chắc chắn sẽ bảo hộ nàng quãng đời còn lại thật êm ấm.
Tháo những mảnh vải cột chặt tay chân, miệng nàng ra, Thiên Tử Hoàng thấy A Mạ vẫn bất động, y hoảng loạn lay người nàng: "A Mạ?"
A Mạ hé môi, âm thanh thoát ra nhỏ đến mức không nghe rõ: "Cút đi!"
Thiên Tử Hoàng xuống khỏi giường nhặt chiếc chăn bị rơi trong lúc kịch liệt hoan ái đắp lên người A Mạ. Định thay nàng mặc y phục, nhưng trông nàng như thế...
Đêm qua da tiếp xúc da, hai cơ thể quyện thành một vẫn còn ám ảnh trong đầu A Mạ, làm sao nàng có thể chấp nhận nổi chứ? Hiện tại A Mạ không phát điên giết chết hay tự tử là may lắm rồi!
Y nhặt lại y phục của mình, vừa vặn bận xong liền nghe tiếng gõ cửa. Y cau mày: "Ai?"
Bên ngoài vang lên giọng nói khá quen thuộc: "Là lão phu!"
Là đại phu hôm trước A Mạ nhờ đến, y nhanh chóng bước ra ngoài mở cửa: "A, đại phu! Mời đại phu ra ngoài nói chuyện, bên trong hiện tại không tiện lắm!"
Đại phu gật đầu đứng bên ngoài cùng Thiên Tử Hoàng, cửa khép hờ. Đại phu đưa cho y một lọ thuốc, căn dặn: "Ta quên mất lọ thuốc này, chỉ cần dùng trong bảy ngày cơ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/12-chom-sao-nhuc-duc/1424996/chuong-85.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.