Bảo Bình không thể nói nên lời, y tìm cách để trấn an tinh thần Cát Ngọc Vân, lỡ động thai khí thì thật không nên. Y rời đi sau đó không lâu, xác định được vị trí của Cát Thượng Bình tạm thời ở Ngọc Thương cung. Chắc chắn sau yến tiệc hắn ta không hẳn sẽ trở về Cát Bình Quốc ngay, thậm chí sẽ lưu lại đây một thời gian dài.
Bởi vì sao? Vì sự có mặt của Bảo Bình chính là rào cản, mối đe dọa lớn nhất đến ngôi vị của hắn trong tương lai. Thế thì hắn phải loại bỏ trở ngại nguy hiểm này mới yên tâm mà... phục quốc...
Sự thật đáng sợ, ghê rợn, kinh tởm nhất... phải được chôn cùng với Bảo Bình...
Đó là...
Y rời khỏi Cát Bình Quốc mười năm, đó là khoảng thời gian không ngắn cũng chẳng dài. Được học đạo bởi vị sư quái dị, hành tung bất định cho nên y luôn luôn bị xách đi như hành trang khắp nơi. Khoảng thời gian ở cùng "sư phụ" quả thật rất vui vẻ, dù không đầy đủ, ăn uống thiếu thốn, có hôm mưa tầm tã hai sư đồ ôm lấy nhau co ro bên vệ đường, nước mưa đọng lại trên mái hiên rồi nhỏ xuống đất văng tóe lên, một hạt, hai hạt... vô số hạt... dù li ti nhưng đủ làm ướt đôi chân của y và lão.
Lão bảo: "Muốn làm Vua một nước, trước hết phải sống thử cuộc đời thường dân. Con nhìn xem, tuy cơn mưa lớn ướt người, lạnh thấu xương. Thế mà, không lạnh bằng nỗi cô tịch ngồi trên chiếc ghế vàng." Lão dừng lại, cúi đầu nhìn Bảo Bình. "Con hiểu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/12-chom-sao-nhuc-duc/1424973/chuong-62.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.