Thiên Hồng Quốc hân hoan chào đón vị công chúa thất lạc bao năm trở về, bất quá Hoàng Hậu không nỡ bỏ rơi Thiên Tử Ninh thành ra tự nhận bản thân là người đã hạ sinh ra hai nàng. Sự thật thì thân phận Thiên Tử Ninh vẫn còn là một ẩn số. Bởi chẳng ai biết ngày xưa kẻ nào đã làm ra cái loại sự tình này, Song Ngư nói có lẽ sư thúc Song Tịnh của y biết được điều gì đó. Bởi vì, chính sư thúc đã dàn dựng tất cả chuyện này, đưa ra gợi ý để hai người bọn họ tìm được đến đây.
Thân phận Bạch Dương thì đã rồi, Song Ngư vẫn chưa tìm được gì. Bảo Bình những ngày qua cũng không đi đâu, chỉ ở tại Thiên Hồng Quốc với cái lý do Thiên Bình không khỏe, y cần tìm thuốc để chữa trị cho nàng.
Song Ngư gửi thư về Song Thương giáo, một tháng sau nhận lại lời hồi âm là sư thúc đã xuất sơn khá lâu vẫn chưa quay trở về. Và có thể sẽ chẳng bao giờ quay về nữa, bảo Song Ngư đừng có tìm sư thúc làm chi. Kiếp này coi như hết nợ nần nhau rồi. Vừa đọc xong, Song Ngư bặm môi: "Bút tích này của sư thúc mà? Sao sư thúc lại...?"
Đứng bên cạnh, Bạch Dương bĩu môi: "Ngươi với sư thúc ngươi đúng là dở hơi như nhau!"
Y nheo mắt nhìn nàng: "Nàng có ý gì?"
"Ta chẳng có ý gì cả." Nàng thong thả đi đến bên ghế, nhịp bốn đầu ngón tay lên bàn gỗ, nghi hoặc: "Có khi nào Thiên Tử Ninh là hài tử của sư thúc ngươi?"
Song Ngư sờ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/12-chom-sao-nhuc-duc/1424953/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.