Khi mở mắt tỉnh dậy với toàn thân mệt mỏi, thứ đầu tiên đập vào tầm nhìn của cô chính là ánh đèn điện quá chói sáng, bất giác khiến cô mệt mỏi nheo mắt.
"Em tỉnh rồi."
Cho đến khi nghe thấy giọng nói quen thuộc vang lên bên tai, cô mới lần nữa mở mắt ra. Ngay lập tức, hàng loạt hình ảnh bất chợt hiện lên trong tâm trí cô, khiến hơi thở chậm rãi bỗng chốc trở nên dồn dập. Mặc kệ cảm giác đau nhức chạy dọc khắp cơ thể mình, cô ngồi bật dậy, không ngừng đảo mắt tìm kiếm khắp nơi, sau đó lập tức chồm người về phía trước, hai bàn tay yếu ớt dùng sức níu chặt ngực áo của người đàn ông đang ngồi ngay bên cạnh giường bệnh.
"Con em đâu? Con em ở đâu rồi?! Anh à, con của em đâu?! Chúng không sao có phải không? Chúng đâu rồi?! Con của em, chúng-"
"Em bình tĩnh lại đã. Em vừa tỉnh, sức khỏe vẫn còn yếu. Hay là em nghỉ ngơi một chút-"
"Em muốn gặp con."
Đôi khi, đối diện với ánh mắt của cô là một trong những điều khiến anh cảm thấy rất khó khăn, vì ánh mắt ấy rất mạnh mẽ, ương bướng mà kiên cường, toả ra một áp lực khiến người khác phải dè chừng, chỉ cần cô dùng ánh mắt ấy nhìn anh, anh sẽ không cách nào từ chối cô được. Lần này cũng vậy.
Bởi vì cơ thể của cô vẫn còn quá yếu, anh chỉ có thể đưa cô đi sau khi đã mượn một chiếc xe lăn từ bệnh viện. Ngồi trên xe mặc cho anh đẩy đi, cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/12-chom-sao-mua-ngau-mau-nang/2289863/chuong-101.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.