Chương trước
Chương sau
Sư Tử vẫn còn nhớ, dù mang máng và không rõ ràng cho lắm, nhưng chung quy là vẫn nhớ. Cho đến khi dần đụng mặt Ngư Nhân nhiều hơn, cô lại càng nhớ rõ.

Một chút.

Lỗi lầm mà cô đã gây ra cho Khương Ngư Nhân. Rằng cô đã từng lợi dụng sự quý mến và sùng bái một cách trung thành của cô gái nhỏ để đạp Ngư Nhân xuống từ đỉnh cao của chính mình.

Đó là chuyện của sáu năm trước, nếu Sư Tử nhớ không nhầm. Khi đó, trong giới âm nhạc có phần khắc nghiệt của dương cầm, cô và Ngư Nhân lúc nào cũng gắn với nhau như hình với bóng, cực kì thân thiết, mặc dù gần như hoàn toàn là Ngư Nhân lẽo đẽo theo Sư Tử.

Không hẳn là cô ghét Ngư Nhân, Sư Tử thậm chí còn khá quý cô bạn ngây ngô của mình.

Ngư Nhân rất vui vẻ, rất đáng yêu, rất hoà đồng, và rất cũng rất thuần khiết. Chính điều đó đã khiến Sư Tử cảm thấy khó chịu. Mỗi khi nhìn thấy nụ cười dễ thương của Ngư Nhân, mỗi khi nghe thấy giọng nói trong trẻo của Ngư Nhân vang lên bên tai, ruột gan cô lại nhộn nhạo cả lên.

Nhưng lý trí trấn áp tình cảm, tình cảm này lại đè nặng lên cảm xúc khác, Sư Tử vẫn có thể vui vẻ chơi đùa trò chuyện với cô bạn của mình. Mặc dù cô biết rất rõ, dù cho cô muốn hay không thì Sư Tử cũng không bao giờ được phép thân thiết với Khương Ngư Nhân.

Bởi vì bà Lâm ghét con gái mình có bạn, bởi vì bà nghĩ bạn bè vớ vẩn sẽ ảnh hưởng đến thành tích của con gái. Chưa kể, Ngư Nhân cũng là một nghệ sĩ dương cầm.

"Thôi ngay trò đạo đức giả của con với con nhỏ đó ngay! Và, huỷ hoại nó đi! Nè, con gái yêu của mẹ, con làm được mà phải không? Con sẽ vì mẹ mà làm mọi thứ, phải không con?"

Sư Tử biết, kể cả khi mẹ cô không nói, kể cả khi mẹ cô không lên tiếng, chỉ là vấn đề thời gian cho đến khi "vứt bỏ" Ngư Nhân. Sư Tử quý Ngư Nhân, rất quý, rất yêu, rất trân trọng người bạn của mình.

Nhưng bởi vì quý như thế, bởi vì yêu như thế, sự thánh thiện của Khương Ngư Nhân càng khiến Lâm Sư Tử thấy khó chịu, càng thôi thúc mong muốn huỷ hoại nụ cười trong sáng đó trong cô.

Có lẽ, Sư Tử chỉ là đang ganh tỵ mà thôi.

Tạm dẹp suy nghĩ của mình sang một bên, Sư Tử đưa mắt nhìn quanh khu rừng nơi mình đang đứng, đầu cứ nghiêng tới nghiêng lui như muốn tìm kiếm gì đó. Cô thò tay vào túi áo, mắt bắt đầu đọc lại những dòng chữ viết trên mảnh giấy.

Lúc nãy khi lớp đang đi cắm trại trong khu rừng ngay cạnh thôn, Sư Tử được một người bạn truyền cho tờ giấy này. Có người muốn gặp cô, dù rằng đến tận bây giờ vẫn chưa thấy mặt mũi đâu cả.

Đúng lúc này, bên tai Sư Tử vang lên âm thanh sột soạt như tiếng lá cây đụng vào nhau, cô lập tức quay phắt ra sau.

Tuy nhiên, thu vào tầm mắt Sư Tử lúc này lại là khuôn mặt quen thuộc của cô bạn cùng bàn của mình, người hiện tại cũng đang nhìn chằm chằm vào cô một cách ngơ ngác.

"Sư Tử? Cậu làm gì ở đây?"

"Song Tử, thiệt là tớ cũng đang muốn hỏi cậu câu y chang!"

Sau một hồi mắt tròn mắt dẹt nhìn nhau, cả Song Tử và Sư Tử đều nhận ra đối phương cũng vì nhận được lời hẹn gặp mặt mà đi đến đây.

"Vậy, ai hẹn cậu?"

"Một người bạn thôi hà~"

Mặc dù Sư Tử trước mắt Song Tử hiện giờ đang vui vẻ nở nụ cười tươi roi rói đi chăng nữa, cô bằng cách nào đó vẫn nhận ra được sự gượng gạo kì lạ, hệt như một người khi đang nói dối vậy.

"Còn Song Tử~?"

"Tớ không biết, có thèm ghi tên tuổi gì đâu!"

Khi nhận được mảnh giấy được chuyền tới tay mình, Song Tử đã khá ngạc nhiên. Và cho đến hiện tại bây giờ, cô thừa nhận, thật sự hoàn toàn không hiểu tại sao lại chấp nhận theo lời hẹn mà đi đến đây nữa.

Nhìn như thế nào cũng giống y hệt một lời lừa gạt!

Hai mắt lại tiếp tục nhìn nhau, Sư Tử và Song Tử cuối cùng đành tìm đại một gốc cây gần đó mà ngồi xuống cho đỡ mỏi chân. Hai cô bạn tình tính vốn hợp nhau, nói chuyện lại càng hợp, rốt cuộc biến bầu không khí từ im lặng căng thẳng sang nhộn nhịp vui vẻ rộ tiếng cười lúc nào không hay, đến mức gần như quên béng luôn lý do tại sao mình ở đây.

"Mà, Sư nè!"

Miệng có hỏi lại một tiếng, nhưng tay và mắt của Sư Tử thì hoàn toàn chú tâm vào bức vẽ bằng đá của mình dưới đất.

"Cậu với Thiên Bình và anh Thiên Yết là thế nào vậy?"

Thật lòng mà nói, đây là một trong số ít những thắc mắc của Song Tử về chuyện này, về mối quan hệ chắc chắn không đơn thuần là tiền bối hậu bối hay bạn bè bình thường của ba người bọn họ. Về phần Thiên Bình, mặc dù chưa bao giờ nhìn thấy họ thân thiết vui vẻ như với Thiên Yết anh họ cô đi chăng nữa, nhưng Song Tử luôn đọc được những ánh mắt kì lạ hai người dành cho nhau.

Điều đó khiến Song Tử thắc mắc, khiến cô trong lòng không ngừng cảm thấy khó chịu.

Sư Tử ban đầu hoàn toàn im lặng, đến cả ý định trả lời cũng không có. Dù tay vẫn nguệch ngoạc vẽ dưới đất những hình thù vớ vẩn bằng đá, dù mắt vẫn thích thú nhìn xuống "tác phẩm" của mình, nhưng suy nghĩ cô đã bắt đầu bay về phía đâu đâu.

Cho đến khi, Sư Tử bắt đầu dùng đôi mắt đồng tử màu cafe tuyệt đẹp của mình nhìn Song Tử, cuối cùng vui vẻ phì cười.

"Thế nào là thế nào cơ? Bọn tớ là bạn, thế thôi, giống như mọi người á~"

Nói dối. Rõ ràng là nói dối.

"Cậu-"

"Cẩn thận! Mau tránh ra!!"

Lời của Song Tử bị Sư Tử đột ngột ngắt đi, thậm chí còn bị cô bạn của mình hai tay đẩy mạnh sang một bên, vì thế mà ngã xuống đất khiến khuỷu tay đập mạnh đau điếng. Vừa kịp định thần lại, Song Tử đã nhìn thấy Sư Tử tay ôm hờ vai mình trong khi mặt hơi nhăn lại.

"Phản xạ tốt lắm, cô bé!"

Giọng nói hoàn toàn lạ lẫm không chút quen biết thuộc về một người đàn ông trung niên vừa bước ra từ sau bụi cây, sau đó thêm vài người nữa. Bọn chúng chẳng mấy chốc đã đứng bao quanh Sư Tử và Song Tử, và một tên chậm rãi bước lại nhặt lấy cây gỗ mà hắn vừa thẳng tay quăng.

Cũng là thứ đã đập mạnh vào vai Sư Tử.

"Các người là ai hả?!"

Người này đỡ người kia đứng dậy, cả hai bắt đầu cảm thấy khó chịu. Tự dưng bị gây sự bởi một đám người mặt lạ huơ lạ hoắc, dù là con nít ba tuổi cũng cảm thấy chuyện này không bình thường.

"Cô bé, khôn hồn thì tránh ra! Người bọn này muốn, là con nhóc kia kìa!"

Song Tử khẽ giật mình khi nhận ra người hắn chỉ là mình, dù vẻ mặt vẫn kiên định không chút lay động nào. Dù vậy, bàn tay cô vẫn bất giác nắm chặt lấy gấu quần, răng hơi cắn lấy môi mà nhíu mày.

"Tôi? Tôi không quen mấy người!"

"Nhiều lời!! Mày chỉ cần đi cùng bọn tao!!!"

Một tên khác từ phía sau dùng tay thô bạo nắm lấy cánh tay Song Tử kéo mạnh, khiến cô vì đau mà nhíu mày. Theo bản năng tự vệ, và vì trong người chẳng có mớ võ thuật nào, cô lập tức há to miệng cắn mạnh vào cánh tay hắn đến bật máu.

"Khốn kiếp!!"

"Song!"

Nếu không có Sư Tử đỡ lấy, cô chắc chắn đã ngã mất rồi.

"Không vẽ chuyện nữa! Tụi bây, bắt lấy nó!!"

Song Tử mắt nhắm tịt lại khi nhận ra một tên đang chuẩn bị giáng một đòn xuống mình. Nhưng vì quá lâu nên cô đành mở mắt, cuối cùng nhận ra hắn đã bị Sư Tử một tay chặn lại từ bao giờ.

"Đánh bạn tôi? Bắt bạn tôi? Cứ làm như tôi cho phép các người!"

Vừa dứt lời, chân Sư Tử đã tung lên xoay một vòng đá mạnh vào mặt hắn, khiến hắn mất đà ngã ra sau, ngã đè lên luôn đồng bọn mình xung quanh.

Nhưng dù Sư Tử giỏi đánh đấm đến đâu đi chăng nữa thì thiểu số vẫn thua đa số, cô không tài nào hạ được một đám người vừa đông vừa to con hơn mình. Vì điều này, Sư Tử ngoài việc đánh hạ vài tên cũng nhận lại không ít vết thương lớn nhỏ.

Bọn chúng thậm chí không nương tay với con gái, hoàn toàn thẳng tay.

Song Tử ngay từ nhỏ đã không biết chữ "võ thuật" viết ra sao, hoàn toàn mù tịt về cái gọi là kiến thức tự vệ cơ bản. Đối với một con nhỏ chỉ biết vùi đầu vào việc học như cô mà nói, Song Tử làm sao biết đánh đấm được khi học thể dục cô còn chẳng xong!

"Sư!!!"

Vừa định chạy lại bên Sư Tử vừa bị đánh ngã xuống đất, Song Tử đột nhiên bị ai đó từ phía sau dùng tay giữ chặt lấy. Trước khi cô kịp nhận ra, một chiếc khăn tay đã chụp vào trước miệng cô. Ban đầu còn vùng vẫy trong vô thức, cho đến khi mọi thứ trong mắt dần tối sầm lại, thứ cuối cùng Song Tử cảm thấy là cơ thể mình mềm nhũn đi.

"Ngủ ngon nhé, Triệu tiểu thư!"

"Song Tử!! Các người-!"

Nhưng trong lúc Sư Tử mất cảnh giác, cô cũng rơi vào trường hợp hệt như Song Tử - người lúc này đã thiếp đi trong tay tên cầm đầu. Dù hết sức cự tuyệt phản kháng, Sư Tử cũng dần bị cơn mê xâm chiếm.

"Làm gì với con bé này hả đại ca?"

"Mày còn dám hỏi, đương nhiên là mang nó theo! Con nhỏ đã nhìn thấy mặt của chúng ta rồi!"

Đó là những gì cuối cùng Sư Tử nghe được, cho đến lúc hoàn toàn thiếp đi.

Khi bị bọn chúng mang đi cùng với Song Tử, từ trong túi áo của Sư Tử rơi ra một mảnh giấy nhỏ.

***

"Có ai thấy Song Tử với Sư Tử đi hơi lâu rồi không?"

Trong khi dọn dẹp lại mọi thứ bỏ vào túi mang theo, Bạch Dương nhíu mày thắc mắc, trong lòng cũng theo đó mà dâng lên sự khó chịu. Cô bắt đầu ngửa tay nhìn đồng hồ.

"Đã gần một tiếng rưỡi rồi! Quá lâu thì có!!"

Không phải chỉ mỗi mình Bạch Dương hay Nhân Mã bực bội, mà hầu như cả mười một đứa tụi nó đều cảm thấy y chang như vậy. Không phải khó chịu, là cực kì khó chịu.

Song Tử và Sư Tử không thể nào đi lâu như vậy được!

"Rắn, sao rồi?"

Đầy, bực bội cúp máy, Xà Phu di mắt sang nhìn Ma Kết cùng tụi nó, cậu đành lắc đầu một cách bất mãn.

Xà Phu không phải là người duy nhất liên tục gọi điện cho hai đứa nó nãy giờ. Dù vậy, năm lần bảy lượt vẫn là không bắt máy, không phải ngoài vùng phủ sóng thì cũng là không liên lạc được.

"Có chuyện gì vậy?"

Khi tụi nó đồng loạt nhìn sang liền thấy Thiên Yết và Thiên Bình đang từ xa đi tới, vẻ mặt trông khá bình thản vì chưa rõ chuyện gì xảy ra. Tuy nhiên, chỉ nhìn gương mặt kì lạ của đám bạn mình thôi, hai cậu cũng đủ biết chắc chắn có gì đó không ổn rồi.

Mắt Thiên Bình và Thiên Yết đều cùng lúc nhìn một lượt tụi nó, và cả hai đều phát hiện ra sự kì lạ, mặc dù lên tiếng thì chỉ có mỗi mình cậu hội trưởng hội học sinh.

"Song Tử và Tiểu Sư Nhi đâu?"

Đây là lần đầu tiên nghe thấy Thiên Yết dùng cụm từ "Tiểu Sư Nhi", nhưng tụi nó đều biết rất rõ cậu đang nói đến ai. Chỉ là, nghe có chút không quen tai.

"Yết, ban nãy Sư Tử với Tiểu Song lần lượt rời đi đâu đó, đến giờ vẫn chưa thấy quay lại."

Mắt khói nhìn chằm chằm cô bạn gái đang mang gương mặt đầy lo lắng trước mắt mình, Thiên Yết tay đưa lên xoa đầu Kim Ngưu, cốt là để trấn an cô.

Suy cho cùng, Kim Ngưu và Song Tử là bạn thân, rất thân, nên cô lo cho cô bé cũng không có gì lạ. Bởi vì chính Thiên Yết cũng đang rạo rực lo lắng, khi một người là cô em họ mà cậu yêu quý, còn một người lại là đứa em gái kết nghĩa cậu nhất mực trân trọng.

"Bao lâu rồi?"

Người hỏi câu này không phải Thiên Yết, mà là Thiên Bình, với một gương mặt điềm tĩnh và đôi mắt nâu cafe thoáng khẽ dao động.

Xử Nữ dù mặt vẫn một tông bình tĩnh, nhưng lòng lại bực bội mãi không yên. Bạn mình không rõ đang ở đâu, cô không sắc đá đến nỗi không cảm thấy lo lắng, đến mức chiếc điện thoại trong tay Xử Nữ bị siết chặt đến tưởng như có thể vỡ vụn bất kì lúc nào.

"Đã hơn một tiếng rưỡi rồi."

Sau khi cầm lấy chiếc điện thoại của Xử Nữ và cười nhẹ với cô, Cự Giải quay sang trả lời câu hỏi của Thiên Bình, người hiện tại vẫn đang mang vẻ mặt bình thản đến lạ lùng.

"Chị đây rồi! Chị đã đi đâu vậy hả?!"

Nhân Mã nãy giờ ngoài lo cho hai nhỏ bạn mình là Song Tử và Sư Tử cũng đồng thời lo cho bạn gái mình. Khi vừa nhìn thấy Bảo Bình từ xa chạy lại và gập gối thở hồng hộc trước mặt mình, sự lo lắng trong lòng chuyển ngay sang sự bực tức.

"Tôi ở chỗ giáo viên, xin lỗi."

"Chị làm gì ở đó?"

"Tôi-"

"Song Ngư đâu?"

Câu hỏi của Bạch Dương lập tức thu hút ngay sự chú ý của tụi nó. Không hẹn mà cùng quay sang nhìn nhau rồi nhìn cả xung quanh, nhưng hoàn toàn không nhìn thấy cậu bạn đeo kính độc mồm độc miệng của tụi nó đâu cả.

Song Ngư cậu ta, có thể ở đâu cơ chứ? Còn là vào ngay lúc này nữa.

***

Trong khu rừng đã bị bao trùm bởi sắc tối của bầu trời chiều, có một cậu con trai chân liên tục bước đều đều trong khi mắt cứ lia lịa nhìn xung quanh.

Sau khi nhận ra Sư Tử và Song Tử mất tích chẳng rõ đang ở đâu, Song Ngư không nói không rằng lập tức lẻn đi. Trước khi kịp nhận ra, cậu đã ở đây, trong trạng thái không ngừng tìm kiếm họ.

Mặc dù chính Song Ngư cũng biết, ai mới là người cậu muốn tìm thấy nhất.

Ban đầu cũng không nghĩ hai người họ vào đây, cho đến khi Song Ngư nhìn thấy những vết dấu chân rất mới dẫn vào khu rừng. Chỉ là linh tính khi cậu rẽ vào nơi này.

Có lẽ mình đoán sai rồi. Nên quay lại thôi.

Ngay khi vừa định quay về hướng ngược lại để rời khỏi, điện thoại trong túi Song Ngư đột nhiên rung lên.

"Thằng khốn! Mày đang ở đâu?! Không nói không rằng bỏ đi như vậy, giỡn mặt hả?!!"

Là giọng của Nhân Mã, và có vẻ như thằng đó đang bực tức lắm.

"Tao-"

"Có tìm thấy gì không?!"

Lần này là giọng của Ma Kết, và ngay sau đó là hàng loạt giọng khác vang lên, hoàn toàn không cho cậu có cơ hội trả lời.

"Mấy người các ng..."

"Song Ngư?"

Mặc dù ồn ào như vậy, tụi nó từ đầu dây bên kia vẫn nhận ra cậu đang nghiến răng nghiến lợi đột nhiên khựng lại.

Đôi mắt màu hổ phách của Song Ngư lúc này cứ nhìn chằm chằm vào vật mình vừa vô tình đạp phải.

Một chiếc điện thoại.

"Gì vậy? Gì vậy hả?!"

"Thấy gì hả? Bị gì!?"

Bỏ lơ tất cả lời nheo nhéo của đám tụi nó bên tai, Song Ngư một gối khuỵu đất, tay nhặt cái điện thoại kia lên.

Nếu cậu không nhầm,

"Là, điện thoại của Song Tử."

"Cái-"

"Làm sao điện thoại của con bé lại ở đó?! Nhưng em đang ở đâu?!!"

Một lần nữa mặc kệ bạn mình đang cực kì lo lắng ở đầu dây bên kia, Song Ngư bỗng dùng mắt mình dáo dác nhìn xung quanh, lòng chỉ duy nhất hy vọng có thể tìm thấy gì đó thuộc về cô.

Bé Nắng...!

Cho đến khi một mảnh giấy trắng nổi bật giữa màu của đất đập vào mắt cậu.

Tuy nó không thuộc về cô, nhưng lại là của cô.

Lướt mắt theo từng dòng chữ, đôi đồng tử màu hổ phách của Song Ngư chợt run lên, hết mở to ra lại nheo chặt lại. Răng cậu cắn chặt lấy môi mình, cắn đến mức bật máu.

"Chết tiệt!"

...

"Tôi chờ cậu ở khu rừng cạnh thôn. Cậu phải tới, để giải quyết chuyện ân oán giữa chúng ta!

Ngư Nhân."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.