CHAP 67
Thời gian giống như những vệt sáng chảy dài bên ngoài vũ trụ tối tăm kia, chớp mắt một cái, chẳng biết đã qua bao nhiêu lâu rồi. Nhân Mã lần đầu tiên chứng kiến một Thiên Bình có chút gì đó yếu đuối lẫn tuyệt vọng đang hướng cô giãi bày nỗi đau mà suốt chục năm qua hắn phải chịu đựng.
Từng chiếc rồi lại từng chiếc mặt nạ mà hắn đã mang dường như đang thi nhau rơi xuống, đằng sau cái điệu cười có vẻ chẳng màng thế sự kia là cả ngàn nỗi thống khổ chẳng ai thấu triệt được.
Ngước mắt nhìn đống tàn tích đã chôn vùi Ares ở phía xa mà cười nhạt, Thiên Bình hơi khép nhẹ khóe mắt đã thấm đẫm nước mưa của mình , rồi chậm rãi quay qua nhìn Nhân Mã đang ngây ngốc phía trước, ánh mắt hắn chuyển động như muốn phác họa lại từng đường nét trên khuôn mặt cô một cách kĩ càng nhất có thể.
" Tôi tự hỏi rằng sau khi tất cả những chuyện này kết thúc, em sẽ đứng đối diện và cười với tôi? điệu cười chân thành nhất, và tôi cũng thế."
Sau tất cả sao? Nhân Mã thoáng cái bật ra tiếng cười lanh lảnh vang vọng khắp khoảng không gian trơ trọi hoang tàn, ngập ngụa thanh âm của gió lạnh đang rít gào kêu khóc. Cô nghiêng đầu nhìn hắn, vẫn giữ nguyên khóe miệng cong lên đầy vẻ bất lực đó mà ợm ờ.
" Sau khi ngươi phá hủy mọi thứ xung quanh ta? Ngươi còn muốn ta cười với ngươi ư?"
Vươn lên đôi tay với từng đoạn vết thương cũ mới chằng chịt đầy máu của mình, Thiên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/12-chom-sao-doc-chiem/1020814/chuong-67.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.